Trùng Nhiên

Chương 297: Ước mơ của mỗi người.

Sau đó La Duy tiết lộ một số đề thi của kỳ thi chuyển trường, quả nhiên phản ứng của mọi người giống hệt Trình Nhiên lúc đầu, đập bàn chửi mắng đám ra đề biến thái, ngay cả học sinh Thập Trung như Mã Khả cũng vào hùa mắng mỏ, mắng chán người ra đề mắng lây sang người trúng tuyển.

Kết luận ai vượt qua được kỳ thi chuyển trường của Thập Trung đều là loại biến thái, đầu óc không giống người bình thường.

Trình Nhiên nín luôn, bầu không khí đó bảo y nói sao?

Đến cuối bữa cơm, mọi người chuyển sang nói tới hi vọng trong tương lai. Tô Hồng Đậu nói cô rất bội phục nữ phóng viên truyền kỳ Oriana Fallaci, người xuất thân từ gia đình một chiến sĩ của chiến tranh thế giới thứ Nhất ở Italy, trải qua chiến tranh thế giới thứ Hai, cô từng phỏng vấn các nhà lãnh đạo quan trọng nhất của hơn 60 quốc gia, như Indira Gandhi, Golda Meir, Yasser Arafat, Zulfikar Ali Bhutto, Henry Kissinger, Tổng thống Nam Việt Nam Nguyễn Văn Thiệu, Tướng quân Bắc Việt Võ Nguyên Giáp, thủ trưởng Đặng Tiểu Bình, Muammar Gaddafi, Alfred Hitchcock, và nhiều người khác và vô số người khác.

Không chỉ là phỏng vấn bình thường, mà là cuộc giao phong, thậm chí là châm biếm và công kích đối phương, cô từng khiến Henry Kissinger phải xấu hổ, làm Gaddafi lỡ lời, làm Shah của Iran cuồng nộ. Cô từng nói một ngôn luận trứ danh :" Tôi phát hiện ra những người nắm quyền ấy không phải là những nhân vật kiệt xuất, người quyết định vận mệnh của chúng ta không hề ưu tú hơn chúng ta, không thông minh hơn chúng ta, cũng không cường đại và lý trí hơn chúng ta, nhiều lắm họ có lá gan và dã tâm hơn chúng ta."

Tô Hồng Đậu kể xong cảm thán:” Chỉ có cô ấy mới dám nói như thế, mặc dù có người nói cô ấy hẹp hòi và thành kiến, nhưng mình muốn trở thành phóng viên như cô ấy, tham gia vào sự kiện lớn trên thế giới, muốn được mở mắt thấy thế giới này.”

“ Vậy thì bạn cũng không nhất định là phải làm phóng viên, có tiền là được mà.” Thu Kiệt Tây nói đùa một câu rồi thổ lộ: “ Mình thì muốn trở thành kiến trúc sư, những việc và người mà cha mình cho mình tiếp xúc, mình chỉ thấy phiền toái, nên sau này mình muốn tiếp xúc với kiến trúc công trình thôi. Mình khâm phục nhất Bối Duật Minh, kim tự tháp ngược cùng mở rộng và cải tạo bảo tàng Louvre Pháp đúng là kiệt tác, nếu một ngày chỉ cần thiết kế ra được công trình để đời thôi là mình thỏa mãn.”

La Duy hỏi: “ Vậy đã quyết định đi Mỹ hay Úc chưa?”

“ Mỹ, luận tới kiến trúc thì Mỹ có phong khí và hoàn cảnh tốt nhất, chỉ là không biết có được không? “ Thư Kiệt Tây khá lo lắng, luận gia cảnh thì nhà hắn rất khá giả, đủ cho hắn ra nước ngoài học, nhưng không giống những người nhắm vào đại học hàng đầu, hắn biết mình hơn, chỉ lựa chọn đại học tầm trung:

Tô Hồng Đậu gầy gò nhìn có vẻ dịu dàng thì muốn thành phóng viên đi khắp thế giới, Thư Kiệt Tây trầm tính vì phiền phức chuyện trong nhà mà theo đuổi kiến trúc, La Duy muốn thành Bill Gates, vừa nói ra bị một tràng chế nhạo, ước mơ này thì 10 người thì hết 9 là muốn, có mỗi Du Hiểu là hưởng ứng, tiết lộ hắn muốn thành ông chủ, kiếm thật nhiều tiền tiêu không hết.

Mã Khã muốn trở thành ca sĩ, Tô Hồng Đậu còn bổ xung, Mã Khả là hát chính trong ban nhạc.

Trình Nhiên ngay từ đầu y đã nhận ra giọng Mã Khả rất hay, nếu là ca sĩ thì cô nhất định là ca sĩ có thực lực, nhưng thành công hay không là vấn đề khác.

Liễu Anh không muốn theo nghiệp văn của mẹ, đó chỉ là sở thích thôi, cô muốn làm bác sĩ, chủ yếu là vì cô thích mặc lên người bộ áo trắng. Diêu Bối Bối càng đơn giản, muốn có cửa hiệu của riêng mình, hỏi cửa hiệu bán gì thì cô nàng này không biết, nói chung là muốn làm bà chủ nhỏ.

Đến lượt Trình Nhiên, nghĩ một lúc nói: “ Hồi nhỏ mình muốn thành phi hành gia, mình luôn thắc mắc trên trời có gì, mình muốn lên đó để xem.”

Thật ra thì còn có họa sĩ, tay đua, siêu sao bóng đá, vân vân... nữa cơ, Trình Nhiên thấy mình chọn một trong đó nói ra là đủ, còn sau này à? Trình Nhiên không đặt mục tiêu cụ thể cho bản thân, không muốn làm danh nhân, không theo đuổi lưu danh sử sách, chỉ cần vừa sống không phải nuối tiếc gì đồng thời làm người hữu ích cho xã hội là đủ.

“ Còn bạn thì sao? “ Liễu Anh hỏi Khương Hồng Thược, những người khác đều nhìn cô, muốn biết cô gái ưu tú như vậy sẽ có ước mơ thế nào?

Không nghĩ câu hỏi này lại làm khó Khương Hồng Thược, mất một lúc cô mới nói bằng giọng trầm tư: “ Mình muốn được thành bản thân.”

Thành bản thân? Nghe có vẻ đơn giản, lại tựa hồ không hề đơn giản.

Hơn nữa nghe giọng Khương Hồng Thược lại có vẻ buồn.

La Duy và Thư Kiệt Tây nhìn nhau, buổi chiều bọn họ đã thảo luận chủ đề này nên có thể đoán ra, gia đình Khương Hồng Thược đặt kỳ vọng vào cô rất cao, không dễ dàng được làm theo ý muôn.

Bữa cơm kết thúc như thế, không ngờ ăn thôi mà mất hơn hai tiếng, ra về là hơn 9 giờ, hôm nay mọi người đều mệt nên chẳng muốn đi chơi đâu nữa, nhóm bạn Khương Hồng Thược ở trong nhà khách chính phủ, mọi người hẹn nhau lịch trình ngày mai sau đó tạm biệt ở cửa nhà hàng.

Về tới khu tập thể Liễu Anh và Diêu Bối Bối bị đả kích nho nhỏ, trước nay các cô cho mình có tầm mắt rộng rãi, nhưng hôm nay nghe Tô Hồng Đậu nói về nữ phóng viên lợi hại mà bọn họ chưa từng nghe thấy kia, hay Thư Kiệt Tây mới năm thứ nhất nghiêm túc theo đuổi trường kiến trúc nước ngoài, hai cô không khỏi cảm giác mình còn là trẻ con ngây ngô.

Vậy mà bọn họ còn tự nhận ở Thập Trung chưa là gì, chỉ thuộc tầm trung mà thôi, Thập Trung có 2 lớp chuyên môn để đi ra nước ngoài, nghe kể về những người đó cảm giác không khác gì hai thế giới.

Những nhân vật phong vân ngang hàng với Khương Hồng Thược ấy chẳng phải là dựa vào liều mạng học tập mà ra, gia đình người ta có điều kiện, người ta chơi những thứ cao cấp mà người bình thường thậm chí không tưởng tượng tới.

Thực sự làm người ta cảm khái, người với người đôi khi chênh lệch như lạch trời.

Lúc này đã muộn, sân khu tập thể không còn ai nữa, Du Hiểu kêu ăn no về nhà ngủ rồi, Trình Nhiên hôm nay cũng khơi lên rất nhiều tâm sự, định một mình đi loanh quanh trong khu tập thể một chút, cứ vậy thong thả đi.

Không có mục đích, cũng chẳng nghĩ gì cứ thế đi dạo.

Cái nóng ban ngày sớm bị đánh bay rồi, trong khu tập thể trồng nhiều cây, đi dưới bóng cây đặc biệt mát mẻ, vì có tường cao bao quanh, gió không hề to, ngẫu nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, càng là làm người thoải mái đến tận xương.

Không ngờ đi một lúc nhận ra hai cô bạn cũng không định về nhà vẫn còn đi bên cạnh, trước đó nói cười vui vẻ, trên đường về im ắng hẳn, đại khái đoán được phần nào suy nghĩ của họ, đan hai tay sau đầu vừa đi vừa nói: “ Mỗi người có cảnh ngộ riêng, có sở trường riêng, chỉ cần không ngừng nhắm về một phía tiến tới, thế nào cũng có thành tự ở lĩnh vực nào đó. Không phải như cô phóng viên mà Tô Hồng Đậu nói à, cả những lãnh đạo thế giới cũng đâu ưu tú kiệt xuất hơn chúng ta, nhưng họ nghiêm túc theo đuổi mục tiêu của mình. Nói không chừng nhiều năm sau, ai đó trong chúng ta thành thần tượng trong mắt người khác, sau đó nghe bạn bè kể người đó ưu tú xuất sắc thế nào.”

Diêu Bối Bối đang ủ rũ tức thì sáng mắt lên, hiếm khi tán đồng với Trình Nhiên như thế, gật đầu cái rụp:” Liễu Anh, khi đó mình sẽ tìm bạn khám bệnh, gọi bạn là bác sĩ Liễu nhé.”

Liễu Anh cũng vui vẻ hơn: “ Vậy thì mình gọi bạn là giám đốc Diêu.”

Buồn đấy lại vui đấy được, hai cô gái cười rúc rích nhau, Trình Nhiên cũng cười theo.

Liễu Anh tưởng tượng: “ Vậy Du Hiểu thì sao nhỉ, hai mươi năm sau có khi Du Hiểu thành ông chủ bụng bự, tay cầm di động to tướng, vừa đi vừa nói oang oang …”

Diêu Bối Bối nhìn sang Trình Nhiên: “ Còn cậu, cứ theo xu thế này, sẽ thành công tử nhà tổng giám đốc Phục Long.”

“ Bối Bối, chưa gì đã có ý đồ với công tử nhà tổng giám đốc rồi à? Đó cũng là một cách hay để có cửa hiệu riêng làm bà chủ đấy. “ Trình Nhiên tặc lưỡi nhìn Diêu Bối Bối từ trên xuống dưới một lượt, ừm, cô bé này cũng xinh đẹp lắm, sau này muốn bẫy một anh chàng nhà giàu không phải là không thể:

Diêu Bối Bối dùng ngón trỏ kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ trêu Trình Nhiên: “ Lêu lêu, mơ đi. “

Liễu Anh cười khanh khách: “ Biết đâu mấy năm sau Trình Nhiên sẽ thành nhị thế tổ như người ta hay nói, lên báo chí vì đi xe đắt tiền theo đuổi minh tinh gì đó cũng không chừng.”

Trình Nhiên gật gù :” Nghe cũng thú vị đấy nhỉ?”

Diêu Bối Bối dứ nắm đấm :” Không sợ Dương Hạ thì cứ thử xem.”

Trình Nhiên Nhiên giơ tay đầu hàng.

Hai cô gái cười khanh khách, vốn vì nhìn thấy chênh lệch với người khác mà lo lắng, bây giờ có thêm niềm tin và động lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận