Trùng Nhiên

Chương 682: Tuổi 18 ngọt ngào.

Đối với đám học sinh Trình Nhiên, mùa hè đó mọi chủ đề dường như chỉ xoay quanh cao khảo.

Thư Kiệt Tây nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Khoa kỹ Sydney khoa kiến trúc, tuy không vào được đại học Minnesota như mong muốn song cũng hài lòng, sau khi mời khách xong thì cùng cha mẹ về quê ở Quảng Đông tế tổ.

La Duy thi được hơn 520 điểm, nếu không có gì bất ngờ dựa vào gia đình hoạt động sẽ được trường tài chính trong tỉnh nhận. Tô Hồng Đậu đi theo đường năng khiếu, được học viện mỹ thuật trung ương tuyển, Mã Khả thành tích tốt nhất vào Đồng Tề.

Dưới bối cảnh đó nhờ liên tục có buổi tụ hội bạn bè, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược có thêm nhiều lý do và không gian gặp nhau.

Trước kỳ nghỉ, vì Thành Đô và London chênh nhau 7 tiếng, khi Trình Nhiên thức dậy thì Khương Hồng Thược đi ngủ, đợi buổi chiều Thành Đô lại là buổi sáng ở London, hai người cùng tới lớp học, đến tối Trình Nhiên về nhà thì Khương Hồng Thược vẫn ở trên lớp, cô tan học cũng đã là đêm khuya ở Thành Đô rồi, nên hai người chỉ có thể gửi tin nhắn cho nhau qua CQ, nói chuyện trực tiếp rất ít.

Đôi khi Trình Nhiên phải thức khuya để được nghe giọng Khương Hồng Thược, cô biết y sắp tham gia cao khảo nên không nói nhiều được, vài câu chẳng đủ khỏa lấp nỗi tương tư.

London quanh năm lạnh ẩm, mỗi khi gió thổi hay mưa xuống đều không dễ chịu, Khương Hồng Thược đi trong sân trường đầy lá rụng, kéo chặt áo nuối tiếc cúp điện thoại, đất khách quê người, lại là nơi lạnh lẽo như thế, dễ khiến người ta khao khát có vòng tay ấm áp.

Kỳ nghỉ hai người đều muốn bù đắp lại nhớ nhung đó, nhưng dù đi đâu, tối đa 10 giờ điện thoại của Lý Tĩnh Bình đều gọi tới, Trình Nhiên không muốn mất điểm đành đưa cô về, có lần gặp Lý Tĩnh Bình đứng ở đầu đường đợi bọn họ xuống xe.

Xem ra bị nhà gái đề phòng nghiêm ngặt lắm.

Dù là thế hai người vẫn trải qua một quãng thời gian vui vẻ, cùng tới quán Mc Donald mới mở ở Thành Đô, cùng ngồi xe buýt đi tuyến đường ngang qua Thập Trung, hồi ức thời đi học, tới quán trà sữa ở cổng trường, ăn bánh trứng nướng, còn có đậu hũ thối ở góc đường.

Khương Hồng Thược trước kia giữ ý, không thể ăn thỏa thích, lần này một tay cầm xiên thịt, một tay cầm gói sườn rán, thích chí đi ăn giữa đường.

Bọn họ quay về Thập Trung, bảo vệ chặn lại không cho vào, hai người nói là học sinh mới tốt nghiệp về thăm trường, bảo an rất nguyên tắc, không có thẻ học sinh không cho vào. Trình Nhiên và Khương Hồng Thược liền kể một đống chuyện ở Thập Trung chứng minh thân phận, đại khái bảo an không chịu nổi phiền nhiễu nên phất tay cho vào.

Bọn họ tản bộ trong trường, cuối cùng lên sân thượng lần nữa ngắm mặt trời lặn đỏ ối.

Trình Nhiên vẫn còn nhớ như in lần cuối cùng hai người ngắm hoàng hôn đã xảy ra chuyện gì, chỉ là lúc này trường nghỉ hè cơ bản không có người, bởi vậy Khương Hồng Thược rất đề phòng, không cho Trình Nhiên ôn lại chuyện cũ.

Khương Vi Cầm chỉ về Thành Đô một ngày tham gia tụ họp với bạn bè, Lý Tĩnh Bình tới Thành Đô họp 5 ngày, khi phải về Sơn Hải thì Khương Hồng Thược cũng đi Bắc Kinh, ai yên tâm để con gái ở nhà một mình chứ.

Buổi cuối cùng đưa Khương Hồng Thược về nhà, không nhìn thấy Lý Tĩnh Bình đứng ở đầu đường hoặc trong sân, cách song nhìn vào biệt thự nhà cô vẫn thấy sáng đèn thôi.

Khương Hồng Thược trong đêm tối quay lại, làm vẻ mặt nghiêm túc mà không mất đi sự tinh quái:” Phải rồi, bạn Trình Nhiên, sau này lên đại học phải báo cáo cho mình bất kỳ lúc nào đấy nhé.”

Đây là yêu cầu chính đáng của bạn gái, Trình Nhiên cũng nói:” Báo cáo phải hai chiều chứ.”

“ Mình ấy à, chỉ có ba địa điểm là thư viện, lớp học và kí túc xá thôi, sinh hoạt đơn giản, học tập tuy có giáo viên chỉ đạo, nhưng mà phần lớn tự mình tìm hiểu ... Về cơ bản là buồn chán lắm.” Khương Hồng Thược xua tay, làm ra vẻ có gì để kể đâu:

“ Vậy mà trước cao khảo một tuần không nhận được điện thoại của bạn, chẳng lẽ mình không liên hệ thì bạn cũng không gọi sao? “ Trình Nhiên nhớ ra một chuyện:

“ Mình biết cậu sắp cao khảo, mà lúc đấy mình cũng chuẩn bị bài luận cho giáo viên, mình bận lắm, chúng ta đều có việc phải làm à? “ Khương Hồng Thược nghẹo đầu qua: “ Giận hả?”

“ Không giận, nhưng mà hơi lo. “ Trình Nhiên thú thực, cuộc sống phương Tây cởi mở hơn, phù hợp với tính cách sôi nổi ưa hoạt động của Khương Hồng Thược, xa nhà, sẽ có rất nhiều yếu tố cám dỗ, mà giọng Anh cũng rất quyến rũ:

Tóm lại đọc được tên báo trên mạng hoặc chính bản thân chứng kiến cũng có, quá nhiều bi kịch yêu xa, Trình Nhiên có một chút thiếu lòng tin ở chuyện này.

Con trai phương tây không rụt rè như ở trong nước, thích một cô gái sẽ theo đuổi rất rát, mà vẻ đẹp của Khương Hồng Thược hẳn không giới hạn đông tây.

Ở loại chuyện này không phải đơn giản chỉ dựa vào hai chữ tin tưởng thôi là đủ.

“ Cậu lo gì chứ? “ Khương Hồng Thược lè lưỡi trêu, thấy Trình Nhiên không cười như bình thường, ôn nhu nói: “ Đôi khi cuối tuần 12 giờ, mình nhận được tin nhắn của cậu, tuy chỉ có ‘ăn cơm chưa’, ‘ăn gì’, nhưng mà cậu quên rồi ... 12 giờ bên mình, có nghĩa là cậu phải dậy từ 5 giờ, con mèo lười như cậu, thức dậy lúc năm 5 giờ chỉ để nhắn tin cho mình, mình biết mà.”

Lúc này bốn xung quanh vắng lặng, chẳng hề có người qua lại, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả cùng bóng đêm vô bờ thôi thúc, Trình Nhiên nghe Khương Hồng Thược trong lòng dâng lên một sự yêu thương, đột nhiên đi tới trước, ôm chặt cô vào trong lòng.

Khương Hồng Thược hơi giật mình, nơi này rất gần nhà cô rồi, huống hồ không phải là nơi không người, nhưng vừa “đừng …” một tiếng thì bị Trình Nhiên hôn lên môi, đem câu nói phía sau của cô chặn lại.

Ngày hè oi bức, hai người đều mặc mỏng manh, thân hình dán sát vào nhau, cảm giác chẳng khác không mặc gì, ôm chặt lấy nhau, hơi nóng da thịt mau chóng xuyên qua lớp áo mỏng, hòa quyện lại làm một.

“ Đủ rồi. “ Một lúc sau Khương Hồng Thược đẩy Trình Nhiên ra, gò ngực dưới lớp áo sơ mi xanh nhạt nhấp nhô, cặp môi hồng bị hôn tới ướt mềm phả ra hơi nóng nhè nhẹ:

“ Mai bạn đi rồi, lại phải rất lâu mới được gặp. “ Trình Nhiên nói với vẻ tội nghiệp, nhìn hàng mai rẻ quạt của Khương Hồng Thược run run, rõ ràng cô đang do dự, chồm tới hôn thêm một cái dài, lưỡi cũng nhẹ nhàng tách môi mềm, tìm chiếc lưỡi thơm tho:

Đây mới là lần thứ hai hai người hôn nhau, lại ở gần lối đi cái cảm giác có thể bắt gặp bất kỳ lúc nào càng tăng thêm kích thích về mối tình đẹp vụng trộm khiến thiếu nữ đang ở tuổi nổi loạn buông xuôi, vừa thở vừa rên khe khẽ, để chàng trai khai phá miệng mình, đâu còn chút dáng vẻ nào của cô gái đáo để độc lập thường ngày.

Trình Nhiên thưởng thức chiếc lưỡi nhỏ nhắn ấy, tay không tự chủ được tìm tới đồi ngực vun tròn, Khương Hồng Thược run người một cái, môi hai người lập tức tách ra, đôi mắt dài hẹp mở lớn, nhìn chằm chằm Trình Nhiên, trong đó như ẩn chứa chút sát khí. Trình Nhiên lần này đánh liều luôn, không rút lui như lần trước, nhìn lại cô, tay vẫn đặt nguyên chỗ cũ, cách lớp áo vải mỏng manh nắm lấy bầu ngực như chim câu, cảm thụ được nhịp tim đập rộn ràng của cô nàng, còn bóp nhè nhẹ.

Toàn thân Khương Hồng Thược cứng đờ, nét mặt vừa kinh ngạc lại vừa thẹn thùng, má đỏ au như cảm nhận hơi nóng từ đó phả ra, thế nhưng đôi mắt kia lại trở nên long lanh quyến rũ:

“ Cái đồ xấu xa thích sờ ngực con gái.”

Nói xong mắt chậm chậm khép mắt lại, nhón chân lên để toàn thân chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào tuổi 18.
Bạn cần đăng nhập để bình luận