Trùng Nhiên

Chương 133: Độ khó cấp địa ngục. (2)

Thập Trung có khuynh hướng lập nên văn hóa trường học, tạo thành phương pháp giáo dục riêng của mình, khiến tạo ra khác biệt rất lớn về giáo dục so với các trường khác. Thậm chí như Du Hiểu nói, tiến độ học của họ cũng không giống trường khác. Học sinh trường khác chưa nói có thi được vào hay không, vào rồi có thích ứng được cách giáo dục mới không, không thì sao?

Nên nhớ đây là cao trung rồi, sẽ mất bao lâu để làm quen? Sáu tháng hay một năm, đây là tình huống có nguy hiểm cho cả hai bên, bởi vì kỳ thi cao khảo đã ngay trước mắt, anh không thích ứng được ảnh hưởng bản thân đã đành, lại còn ảnh hưởng tỉ lệ thứ hạng đỗ đại học trong cả nước.

Cho nên thái độ của Thập Trung với học sinh chuyển trường là rất rõ ràng. Đúng, có đường cho vào, nhưng mà không hoan nghênh.

Muốn chuyển tới à, ngại quá, anh phải chứng minh được mình ưu tú tuyệt đối, chứng minh mình sẽ theo kịp được tiến độ học của trường, không bị tụt hậu. Cho nên kỳ thi chuyển trường của Thập Trung rõ ràng là để dựng lên chướng ngại cho người ta biết khó mà lui.

Bởi vậy thi chuyển trường gọi là độ khó cấp địa ngục cũng không hề quá lời.

Đương nhiên với trở ngại trùng trùng như vậy mà còn vượt qua được thì là nhân tài chân chính, dù là Thập Trung cũng khua chiêng gõ trống mời vào.

Du Hiểu gãi đầu: “ Cơ mà chú Lưu Điền cũng không phải người dễ nói chuyện đâu, anh Lưu sau khi thi chuyển trường thất bại thì học tập sa sút nghiêm trọng, suốt ngày cắm mặt vào học không giao lưu với bên ngoài, thấy cha tao nói chuyện với chú Lưu Điền về kề, đến năm nay mới dần khôi phục lại được ... Nhưng mà chuyện này thành vết thương của anh ấy, mày muốn mượn tài liệu chắc gì người ta đã cho.”

Lưu Điền đâu phải chỉ là người không dễ nói chuyện, ông ta là người chuyên làm khó người khác để tìm cảm giác tồn tại mới đúng, đến mãi sau này tính tình không có gì thay đổi. Trong thời gian cha y cải tổ Phục Long, ông ta cũng là người bị Triệu Bình Xuyên xúi bẩy, gây chuyện ầm ĩ nhất.

Khó cũng phải thử thôi.

Mình hứa rồi, được hay không, ít nhất phải thử.

Tối ngày hôm đó kết thúc giờ tự học, Trình Nhiên và Du Hiểu tới khu phòng học của năm thứ ba, đợi sẵn ở trên đường đi, vừa thấy Lưu Thừa Vũ ở trên lớp xuống, Du Hiểu xưa nay luôn cho rằng mình là nhân vật giỏi xã giao, liền tươi tỉnh tới chào hỏi.

Lưu Thừa Vũ mặc đồ ngụy trang hoàn toàn coi năm thứ ba như một cuộc chiến chỉ liếc hai đứa một cái, coi như không khí rồi đi thẳng.

Không còn cách nào khác hai thằng lẽo đẽo theo sau bắt chuyện, tới tận đơn vị, Du Hiểu bảo Trình Nhiên tránh sang bên, hắn biết Lưu Điền và Trình Phi Dương có mâu thuẫn. Trình Nhiên cũng không lạ gì, ông già đó ghen tỵ với cha y, trước kia mâu thuẫn gì không rõ, chứ từ khi cha y được Hoa Cốc hỗ trợ, chẳng những lập nên công ty mới, lại còn mua lại cổ phần công ty, bồi thường cho viên chức, thực sự chí tính chí nghĩa không còn gì để nói, chỉ còn lại ghen tỵ mà thôi.

Du Hiểu thì thấy ít nhất là cha mình và Lưu Điền còn có giao tình, kết quả là Lưu Điền thấy hai người họ, chưa kịp chào hỏi mặt ông ta đã đen xì: “ Bọn mày muốn gì? “

Nhìn thái độ của ông ta như thế, Trình Nhiên đoán chừng Du Hiểu có nói gì thì ông ta cũng trở tay đóng sầm cửa lại thôi, quyết đoán lách người vào nhà: “ Chú Lưu, cháu muốn thi vào trường Thập Trung Thành Đô, cha cháu nói, anh Thừa Vũ học giỏi nhất trong hu tập thể, năm xưa từng đi thi có tài liệu, bảo cháu tới mượn ... Chú cho cháu xem được không ạ?”

Du Hiểu ôm đầu, muốn kéo Trình Nhiên ra thì đã muộn, mày chường cái mặt ra làm gì, tao bảo mày tránh sang bên mà, có biết người ta ghét cha mày lắm không?

Lưu Thừa Vũ nghe thấy chuyển thi chuyển trường, vốn đang uống nước trong phòng khác hừ một tiếng, về phòng đóng sầm cửa lại.

Lưu Điền mặt tai me tái mét, chuyện này giờ là kỵ húy trong nhà ông ta, tay bóp chặt lại, nghiến răng: “ Mày là thằng con của Trình Phi Dương.”

Diêu Hiểu sợ ông ta đánh Trình Nhiên, kéo y lại: “ Chú Lưu, thằng này học tới ngu người rồi, chú đừng chấp nó, tài liệu đó nêu không được thì ...”

“ Ai bảo không được? “ Lưu Điền đột nhiên rống lên, sau đó chuyển thành nụ cười đáng sợ: “ Thập Trung Thành Đô chứ gì, giỏi ... Có chí khí, nếu cha cháu nói thế rồi, tất nhiên chú sao có thể không cho mượn, được, cố lên nhé.”

Không lâu sau Trình Nhiên cầm trong tay chồng tài liệu dày gồm đề tham khảo và đề cương ôn tập do Thập Trung tự phát hành, chưa kịp cám ơn thì rầm, cửa đóng lại trước mặt cả hai rồi.

Lúc đo xuống cầu thang, Du Hiểu mới nhảy dựng lên: “ Tao biết tại sao rồi ... Lưu Thừa Vũ bị cái kỳ thi này làm mất hết tự tin, đả kích tới thành tích sụt giảm nghiêm trọng. Cho nên chú ấy nghe nói mày muốn thi, lại là do cha mày bảo đi muộn ... Cho nên cho mày mượn, thực ra là mong mày cũng bị kỳ thi này làm hại.”

“ Mày nói đúng rồi đấy. “ Trình Nhiên suốt cả đường đi còn cùng Du Hiểu bàn mưu tính kế , cuối cùng chẳng cái nào dùng được, khi thấy Lưu Điền nhìn mình căm ghét ra mặt, mới nảy ra ý định này, không ngờ thành công mỹ mãn: “ Thành tích trung khảo của tao không bằng Lưu Thừa Vũ, nếu anh ấy không thi được thì tao không thi được.”

“ Chứ còn gì, mày không biết, nhiều người vẫn cho rằng mày ăn may, hoặc gian lận, sớm muộn gì lên cao trung cũng lộ thành tích thật mà.” Du Hiểu không khỏi lo lắng: “ Mày phải chuẩn bị tinh thần trước đấy, nếu không tới khi đó thất bại, biến thành một Lưu Thừa Vũ khác thì không hay đâu.”

Trình Nhiên vỗ vai hắn trấn an: “ Yên tâm tao chỉ xem thôi mà, biết đâu tao thấy khó quá bỏ luôn ấy chứ.”

Du Hiểu thở phào: “ Thế mới giống mày. “

..... .....

..... .....

Trình Nhiên ngay trong tối hôm đó lấy một phần đề thi ra làm thử.

Từ Lan đi qua phòng kiểm tra, thấy Trình Nhiên hôm nay chuyên tâm học bài trở lại không tới mức vì cô bé nào đó mà lơ là thì hài lòng, liền gọt cho một đĩa hoa quả để bên cạnh, sau đó hết sức thỏa mãn ra ngoài. Trong phòng khách Trình Phi Dương hỏi thăm, Từ Lan kể biểu hiện Trình Nhiên hôm nay, Trình Phi Dương gật gù:” Anh đi tắm rồi ngủ sớm, may dậy sớm làm việc. Con nó hiểu chuyện rồi, mình thế nào cũng phải tranh thủ cho nó có hoàn cảnh tốt hơn.”

12 giờ đêm đồng hồ để bàn kêu tít tít tít.

Hết giờ thi Trình Nhiên ngẩng đầu lên, trên bàn học viết đủ năm trang bài thi.

Kết quả là ... đau đầu.

Trình Nhiên muốn chửi tên biến thái này ra cái đề thi khốn kiếp này.

Giờ thì y đã hiểu vì sao Lưu Thừa Vũ bị đả kích như thế, nếu như nói đề thi bình thường là dùng để kiểm tra trình độ vận dụng kiến thức, thì cái đề này đặt ra là để cố ý bẫy người ta, Trình Nhiên từ trong đề thi cảm tưởng nhìn ra được tâm tư biến thái u ám của người ra đề. Cơ bản không phải là loại đề kiểm tra trình độ học vấn, mà chuyên dùng đả kích người khác, dù có là học sinh giỏi nhất mà làm bài này e cũng hoài nghi về cuộc đời mình.

Học giỏi đến mấy cũng không ích gì hết, kiến thức nhìn qua có vẻ của năm thứ nhất, nhưng nếu không vận dụng kiến thức năm hai năm ba, thì có mà tính mấy trang giấy mới ra kết quả.

Cái kiểu như ra cái đề, có 99 cái trang trại, mỗi trang trại nuôi 19 con gà, hỏi bao nhiêu con gà? Nhưng mà lại chưa học phép nhân, chỉ biết cộng trừ thì ngoài lấy 19 + 19 + 19 + 19 .... làm phép cộng đủ 99 lần ra đáp án thì chẳng còn cách nào khác.

Ác độc vô cùng.

Anh không thể trách người ta được, vì đúng là đề ra vẫn ở trong tư liệu tham khảo mà, anh không giải được thì là chuyện của anh, không phải vấn đề của họ.

Trình Nhiên hết giờ rồi mà chỉ làm xong được hai phần ba đề thi, nhưng lại được đầy một bụng tức, làm được một phần ba đề thi là y mang theo tâm trạng bực bội này trong suốt còn lại.

Xem ra phải điều chỉnh lại kế hoạch ôn tập, cho thêm nhiều nội dung vào mới được.

Trình Nhiên vặn mình, giờ mới nhìn thấy đĩa hoa quả ở bên cạnh, y lấy một miếng cho vào mồm nhai cứ như đối đãi với giai cấp đối địch.

Cái đề thi này làm y khó chịu hết sức.

Vậy thì thi giữa kỳ sắp tới, nhất định trút cho hết cái cục tức này.

Y thực sự tìm lại được động lực rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận