Trùng Nhiên

Chương 639: Đây là loại quan hệ gì? (1)

“ Ế, mày đi Mỹ thật đấy à? “ Du Hiểu hâm mộ: “ Tao cũng muốn đi theo mày.”

Hôm nay Từ Lan mời những hàng xóm trước kia ở Sơn Hải tới nhà ăn cơm, cô tự mình vào bếp, mẹ Dương Hạ, mẹ Diêu Bối Bối và cha mẹ Du Hiểu luân phiên giúp đỡ.

Chuyện Trình Phi Dương lấy danh nghĩa hội liên hiệp doanh nghiệp Thành Đô đi Mỹ khảo sát, thuận tiện đưa Trình Nhiên đi du lịch, đã được mọi người trong khu biết từ mấy ngày rồi, hôm nay mới có dịp bàn tán.

Mẹ Du Hiểu ngồi ghế sô pha nghe con mình kêu lên như thế hơi xấu hổ: “ Vậy con có muốn đi không, nếu không theo Trình Nhiên đi một chuyến cho biết.”

Du Hiểu gãi đầu: “ Con nói thế thôi, đợi lần sau có cơ hội đi, Trình Nhiên nộp giấy tờ xin visa rồi, con làm cũng có kịp đâu.”

Mặc dù đi cùng Trình Nhiên thì không lo chuyện ăn ở, nhưng vé máy bay đi về thì bản thân phải trả, cùng chi tiêu lặt vặt nữa, không ít tiền, Du Hiểu lớn rồi, hiểu chuyện rồi, không làm khó cha mẹ.

“ Này, Trình Nhiên, đi Mỹ hẳn hoi nhé, thật ghê gớm, sau này thành người Mỹ đừng quên bọn mình. “ Cô bé Diêu Bối Bối này là thế, nhìn một cái là thấy hết tâm tư, thân thể phổng pháo nhất trong nhóm rồi, nhưng đến giờ đầu óc vẫn rất đơn giản:

Có điều mẹ cô hình như rất hài lòng với lời nịnh nọt vùa đủ này của con gái, quả nhiên truyền thừa của mẹ.

Liễu Anh điềm đạm hơn: “ Trình Nhiên, vậy thì cậu phải nhìn nhiều vào, trở về còn kể phong tục tập quán bên đó cho bọn mình nghe nhé, còn tham khảo, biết đâu sau này bọn mình cũng đi.”

So với Diêu Bối Bối thì EQ của Liễu Anh bỏ xa tít tắp, nói chuyện rất khéo.

Dương Hạ cũng có mặt, nhưng cô không phát biểu ý kiến, vì lúc này hông buộc một cái tạp dề, bóng lưng thướt tha, đang luôn tay luôn chân trong bếp, làm mấy vị phụ huynh không ngừng khen, Dương Hạ lớn rồi, vừa xinh đẹp lại khéo tay,

Từ Lan mới đầu còn làm bếp trưởng, dần dần thấy tay nghề Dương Hạ rất cao, chuyển sang ở bên chỉ huy, thi thoảng giúp Dương Hạ lấy gia vị, hai người phối hợp rất tốt.

Mấy nữ nhân khác nhìn nhau, đều ngầm hiểu trong lòng, dáng vẻ này của Dương Hạ, thật giống con dâu Trình gia, nhà mình mặc dù cũng có cô con gái không tệ, nhưng ở mặt này không cạnh tranh nổi rồi.

Chính Trình Nhiên cũng thừa nhận, Dương Hạ làm bếp có một khí chất đặc thù, không giống các cô gái hiện đại đời sau, dù biết nấu ăn vẫn có cảm giác gì đó trúc trắc, không tự nhiên. Còn Dương Hạ một tay bê đĩa, một tay cầm dao, lại còn lấy chân mở tủ lạnh, làm Từ Lan ở bên suýt xoa không thôi, thế này mới thực sự là dáng vẻ làm việc chứ.

Cô nàng ấy có vẻ thích nấu ăn lắm.

Đợi cơm nước lên bàn, người lớn đều khen ngợi, chỉ Trình Nhiên có vẻ đề phòng: “ Có ổn không đấy, đừng hạ độc chết mình nhé.”

Dương Hạ chỉ lạnh nhạt nói một câu: “ Vậy đừng có ăn.”

Mấy bà mẹ lại nhìn nhau, đúng là cãi nhau từ bé tới lớn ... Tình cảm thật tốt.

Trình Nhiên đương nhiên không thể không ăn, hơn nữa nếu mà không ăn thật thì cứ xác định bị Dương Hạ làm mặt lạnh cả năm đi. Quan trọng là, mùi vị thực sự làm y kinh ngạc, luôn biết Dương Hạ nấu nướng cực khéo, tới giờ mới chứng thực.

Cô bạn này của y chỉ cần bỏ công sức vào việc gì là luôn thu được hiệu quả hơn người, giống như trước kia từng làm bài văn được dán lên trước toàn trường vậy, dù ngữ văn vốn không phải thế mạnh của cô. Hay như cô muốn một cái liền thi được vào Thập Trung. Nhưng vì quá chú tâm học tập, cổ Dương Hạ có vấn đề, đang phải tiến hành trị liệu.

Cô giống con thiên nga kiêu ngạo, không ai thấy được nỗ lực cô âm thầm bỏ ra lớn thế nào.

“ Oa, Hạ Hạ nấu ăn lúc nào cũng tuyệt. “ Diêu Bối Bối nhìn đống đồ ăn trên bàn, cơ hồ muốn chảy nước bọt rồi:

“ Cô bé này không bị người ta dùng kẹo bắt cóc đúng là kỳ tích. “ Bộ dạng đáng yêu của Diêu Bối Bối làm Trình Phi Dương không nhịn được trêu một câu, tự mình rót rượu cho cha mẹ Diêu Bối Bối, nói đùa: “ Anh chị vất vả rồi.”

Mẹ Diêu Bối Bối định mắng con gái, không ngờ nghe Trình Phi Dương thân thiết một câu như vậy, còn rót rượu cho mình, tức thì chuyển thành vui mừng, nhìn con gái đầy cưng chiều:” Đúng thế anh ạ, nhưng mà còn sau này còn dài, chả biết thế nào được. Lo lắm.”

Cả nhà cười rộ lên, Diêu Bối Bối cũng cười hì hì ngốc nghếch, chân dưới bàn đá Du Hiểu một phát, ai bảo thằng này cười rõ thô bỉ.

Bữa cơm hết sức vui vẻ, đều là hàng xóm quen thân nhiều năm, tuy vì thân phận gia đình Trình Nhiên đã khác nên một lúc có hơi câu nệ, nhưng nhìn chung không đến nỗi mất tự nhiên, lại có đám trẻ con chí chóe ở một bên, bởi thế không khí rất tốt.

Ăn cơm xong, mẹ Du Hiểu giành rửa bát với Từ Lan, người lớn ngồi ở phòng khách trò chuyện, đám trẻ con thì thư phòng kiếm thứ chơi.

Du Hiểu thuần thục lục ra máy chơi game, hai đứa đấu một trận, Diêu Bối Bối và Liễu Anh lục được manga cùng nhau đọc, Trình Nhiên thua Du Hiểu một ván, đi mở tủ lạnh lấy đồ uống cho mọi người, thấy Dương Hạ vào phòng mình, liền ném coca cho Du Hiểu, đi theo.

Khuê phòng của mấy cô gái là cấm địa chứ con trai không cần chú ý nhiều như vậy, phòng Du Hiểu hay phòng Trình Nhiên thì cô đều ra vào chán rồi, chỉ khác bây giờ phòng Trình Nhiên rộng hơn thôi.

Suốt thời tiểu học cùng mấy năm đầu sơ trung, Dương Hạ thường xuyên gọi Trình Nhiên đi học, khi Trình Nhiên còn đang nằm trên giường cởi trần mặc mỗi cái quần đùi, cô còn đạp cửa xông vào như chẳng có. Du Hiểu càng coi phòng Trình Nhiên như phòng mình, lục lọi được cái gì là mang đi cái đó.

Lại nói hồi bé xíu, thậm chí năm đầu sơ trung, Dương Hạ chơi thân với Trình Nhiên và Du Hiểu hơn là Liễu Anh, Diêu Bối Bối, hai thằng không ít lần ngồi đợi cô mặc nguyên áo ngủ đi ra.

Rồi sau đó có một lần, hai thằng đi ra đều rất thiếu tự nhiên, vì hôm đó áo ngủ Dương Hạ rất mỏng, cổ áo lại còn rộng nữa, hai thằng nhìn thấy bầu ngực thiếu nữ nhòn nhọn nhô lên, thế mà hai đứa còn phải giả vờ như không có gì, đánh lạc hướng cô.

Thanh mai trúc mã là thế, cùng nhau lớn lên, khó tránh khỏi có cảnh xấu hổ trong ký ức.

Nghĩ lại thì có vẻ như đó cũng là lúc kết thúc ngày tháng đơn thuần của ba đứa, từ đó trở đi Du Hiểu hay nhìn trộm ngực Dương Hạ, Dương Hạ sao không phát hiện ra, bộ ba không còn dính lấy nhau như trước.

Trình Nhiên vào phòng hỏi: “ Hỏi bạn đấy, uống gì, có ăn kem không?”

Kết quả vừa vào phòng liền thấy Dương Hạ đứng trước bàn, không biết từ lúc nào đã lật cuốn số học của y, quan trọng là lộ ra bức ảnh mà y kẹp trong đó.

Eo , chân của Tần Thiên, đến cả con gãi cũng phải ghen tị.

“ Này. “ Trình Nhiên hoảng hốt lên tiếng ngăn cản:

Muộn rồi Dương Hạ dùng ngón cái và ngón trở nhỏ bức ảnh cầm lên xem.

Trình Nhiên cú ớ ú ớ: “ Cái, cái bức ảnh đó là người ta tặng.”

“ Tặng hay là bỏ tiền ra để mua? “ Dương Hạ cười với vẻ rất khó lường, thong thả đặt vào chỗ cũ: “ Không cần giải thích đâu, mình hiểu, chuyện thường tình của đám con trai các cậu thôi mà, lạ gì.”

Khoan, khoan, đợi chút, thế nào là chuyện thường của đám con trai, chuyện đó là chuyện gì chứ? Sao nữ sinh nói chuyện đó mà không đỏ mặt tí nào thế?

Dương Hạ đi qua đi lại, vỗ vỗ bàn, sau đó chỉ giường: “ Trên bàn phát hiện ra bức ảnh, mà không phải là trên giường, chứng tỏ là cậu còn có chút lương tri …”

“ Mình .... “ Trình Nhiên nghẹn lời, trên giường là táng tận lương tâm, còn ở trên bàn là dê con lạc đường hả:

Dương Hạ còn xốc chăn lên: “ Không có gì ở đây chứ?”

Trình Nhiên quát: “ Này, đủ rồi đấy.”

Lật chăn qua lại không phát hiện ra vật khả nghi, Dương Hạ mới quay đầu lại: “ Mình biết cô ấy ở đại học Thanh Viễn, thế nào, có định đi gặp người thật không? Mình nghe nói Thập Trung ở đó có hội giáo hữu, cậu tới đó bằng vào việc là bạn cùng khóa, có khi có cơ hội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận