Trùng Nhiên

Chương 368: Cảm giác bị bao nuôi.

“ Tôi cũng may mắn, tan học tới Thập Trung đợi, rồi nhìn thấy cậu đi vào đây .” Trần Mộc Dịch nhìn xung quanh, nhất thời chưa hiểu được cách bố trí ở đây lắm, cảm giác rất tươi mới: “ Nói vậy là cậu định mở quán cà phê chủ đề à? Cậu thực sự không định theo đuổi con đường âm nhạc ... Cô ấy có bảo tôi đừng nói chuyện này, nhưng tôi thực sự không nhịn được, giới âm nhạc bây giờ rất cần cơn gió lạ .”

“ Không phải anh tới đây định thuyết phục tôi đầu quân cho công ty anh đấy chứ?” Trình Nhiên nói đùa:

“ Ài, thôi vậy, rõ ràng cậu không có ý đó. “ Trần Mộc Dịch mở cái cặp da mang theo trên người, lấy ra một tờ giấy, trải phẳng trên bàn:

Đó là chi phiếu con số trên đó là bốn số 0 sau 200.

“ Cô Tần muốn lập công ty của mình, hiện mua một bất động sản ở Thượng Hải, đang trang trí, số tiền kiếm được thời gian qua tiêu hết rồi, có thể lấy ra chỉ có chừng này.”

Trình Nhiên không phản ứng, đợi hắn nói tiếp.

“ Tôi đem chuyện phía này của cậu kể cho cô Tần, cô ấy liền lấy số tiền này ra, nói là bảo cậu đừng quên hai người là cộng sự, cô ấy muốn nhập cổ phần.” Trần Mộc Dịch lấy ra thêm cái di động, đặt trước mặt Trình Nhiên: “ Cô ấy mua cho cậu, đã lắp sim rồi, số mới bản địa, để tiện liên lạc, nhưng cô Tần bận lắm, không thường xuyên gọi cho cậu được đâu.”

Trình Nhiên hết nhìn chi phiếu lại nhìn cái Motorola dạng thanh, cảm giác ... Mình bị bao nuôi rồi.

Một nhân vật lớn đưa cho một khoản tiền, sau đó lại đưa cho cái điện thoại có số riêng, thuận tiện nói một câu "phải nghe lời đấy."

Mẹ nó ... Cảnh tượng gì đây?

Trình Nhiên rất muốn đập điện thoại, có phải nhầm kịch bản không?

Tần Tây Trăn, cô xem quá nhiều phim truyền hình rồi phải không hả?

Mắt Trình Nhiên ánh lên một cách nguy hiểm.

Cơ mà, con hamster đúng là con hamster, Trần Mộc Dịch tìm được mình, Tần Tây Trăn đại khái bảo hắn quan sát, kết quả là phát hiện mình làm cái Thiên hành đạo quán này, thế là cái mũi rất thỉnh với mùi tiền ấy nhận ra cơ hội, bắt đầu nhòm ngó sản nghiệp của mình.

Nếu không đã chẳng phải là Tần Tây Trăn, còn nhớ giám đốc xưởng in Hồng Kỳ, thấy cô gái này xinh đẹp thanh thuần, khi đàm phán in Tam Quốc Sát, hơi lỏng tay một chút. Cô gái đó không có tí lương tâm nào, được nước lấn tới, suýt khiến người ta thành làm việc không công luôn.

Hay như Trần Mộc Dịch, từ một ca sĩ dưới quyền, giờ thành người hợp tác, cô ấy không hải lòng chỉ đơn thuần là nghệ sĩ nghe an bài, muốn mở công ty âm nhạc riêng, giờ đã sai người ta như cấp dưới.

Định dùng thân phận bà chủ tiến quân giới âm nhạc kiếm tiền à? Hay là không cam tâm tiền bị công ty quản lý bóc lột hết mới, cùng tắc biến, biến tắc thông.

Khốn kiếp nhất trong chuyện này là, Trình Nhiên còn không nghĩ tới từ chối: “ Cô ấy định nhập cổ phần ra sao, đưa hợp đồng cô ấy soạn ra đây xem nào.”

Trần Mộc Dịch lắc đầu: “ Không có hợp đồng.”

“ Không có sao? “ Trình Nhiên tưởng nghe nhầm:

Trần Mộc Dịch cười lớn: “ Đây là tiền khởi động ban đầu, cô ấy nói đợi cô ấy dư dả rồi, sẽ đầu tư thêm. Trước kia cậu đưa bài hát cho cô ấy mà không nhận chút tiền nào, nên số tiền này nhập cổ phần, cậu muốn cho cô ấy bao nhiêu cổ phần thì cô ấy nhận bấy nhiêu ... Cũng không cần hợp đồng, hứa miệng là được. Dù hôm nay cậu nói ra, ngày sau đối ý cũng được, nguyên văn lời cô ấy là quân tử nhân ngôn, nhưng quân tử nhân ngôn cũng có thể có tu chính án về sau mà, hiến pháp còn sửa được nữa là lời quân tử. Nói tóm lại, cậu nói sao thì là thế.”

Trình Nhiên đang bị giằng xé giữa cảm động và lật bàn, trước kia y đi đàm phán hợp đồng, bị người ta dùng mỹ nhân kế còn ít à, dễ tin người như thế thì sớm ăn mày rồi, nhưng đồng thời gương mặt xinh đẹp, đôi mắt tròn trong veo của Tần Tây Trăn hiện ra làm y không nỡ có suy nghĩ xấu về cô.

Trong trạng thái nửa tin nữa ngờ ấy, Trình Nhiên bóp trán: “ Cô ấy đúng là hiểu cái đạo lý thứ miễn phí là thứ đắt nhất ... Cô ấy đã nói thế rồi, tôi có thể cho cô ấy ít được sao?”

Trần Mộc Dịch xua tay: “ Chuyện này, ý cô Tần không phải như thế.”

Trình Nhiên cầm lấy tờ chi phiếu không khác gì cầm chén rượu độc: “ Được rồi, tiền này tôi nhận ... Nếu cổ phần do tôi tùy ý quyết định, vậy thì 5% đi.”

Trần Mộc Dịch thoáng cái thấy thiếu ô xi lên não, vị này thật là dám nói, những 200 vạn đó, đủ mở mấy cái quán cà phê, vậy mà chỉ đổi được 5% cổ phần của cái quán thậm chí còn chưa mở à?

“ Sao, cảm thấy về khó ăn nói à?” Trình Nhiên hỏi:

“ Ha ha ha, không phải, không phải.” Trần Mộc Dịch lau mồ hôi:

“ Vậy cứ quyết định như vậy đi. “ Trình Nhiên nói với giọng điệu vừa bị người ta xẻo một miếng thịt lớn: “ Điện thoại tôi cũng nhận, có gì gọi điện liên hệ.”

Trần Mộc Dịch hiểu ý đứng dậy tạm biệt, lúc đi ông chú nghệ sĩ gần 40 nhìn một cái là biết người làm nghệ thuật nói thêm: “ Tôi là fan của cậu, tôi luôn thấy những tác phẩm kia ... Sẽ thành kinh điển mãi mãi.”

Trình Nhiên thực sự không thích được người ta lấy chuyện này ra khen ngợi, đơn giản không phải do y sáng tác, y chỉ không muốn vì thời không thay đổi mà có những thứ đẹp đẽ biến mất.

Y không muốn nhận lời khen không đáng đáng nhận, không phải vì đạo đức gì, mà là vì tự tôn, kiêu ngạo của y.

Trần Mộc Dịch không thẹn là người quản lý, Trình Nhiên thoáng đổi sắc mặt là hắn nhận ra rồi: “ Tôi biết, tôi biết, những bài đó là của chú họ cậu.”

Đợi khi chiếc Suzuki đi rồi, Tương Chu đang đôn đốc phục vụ viên đi tới, không chắc lắm: “ Người vừa rồi có phải là Trần Mộc Dịch của công ty âm nhạc Động Địa không?”

Trình Nhiên lơ đễnh "ừ" một tiếng, ánh mắt dõi nơi xa xăm nào đó.

…..

Tối ngày hôm đó điện thoại Tần Tây Trăn tặng rung lên, số hiển thị là số lạ, nhưng mà Trình Nhiên có thể đoán ngay là ai gọi.

Quả nhiên là giọng nữ: “ Trình Nhiên phải không?”

Trình Nhiên trả lời rất dứt khoát: “ Không phải.”

Đầu bên kia truyền tới tiếng cười giòn tan.

Trình Nhiên chỉ nghe tiếng cười ấy, môi bất giác nhếch lên theo: “ Chị vẫn khỏe chứ?”

“ Không thể không khỏe. “ Giọng Tần Tây Trăn đầy vẻ uể oải, lại chất chứa oán giận vô cớ: “ 200 vạn đấy, tôi phải bán không biết bao nhiêu tấm album mới kiếm được ... Làm sao trong mắt ai đó nó chỉ đáng giá 5% cổ phần chứ. Quán cà phê đó của cậu á, tôi thừa sức mở cái to hơn bằng số tiền đó, còn dư nữa. 5% cổ phần, thế chẳng hóa cái quán cà phê của cậu tính ra trị giá 4000 vạn cơ sao, có phải là cậu xây nó trên mỏ vàng không?”

Đây mới là Tần Tây Trăn mà y quen thuộc chứ, Trình Nhiên yên tâm rồi, hỏi vặn lại: “ Không phải chị báo tùy ý định giá à, sao giờ lại nuốt lời?”

“ Ôi, đúng là người đi trà lạnh, cậu đúng là rất ‘tùy ý’ đấy, cậu đang thiếu tiền dùng, tôi tặng than trong tuyết, chẳng lẽ cậu không cảm động phát khóc à? “ Tần Tây Trăn vốn trông đợi cảnh Trình Nhiên xúc động rơi lệ, ai ngờ nghe Trần Mộc Dịch báo cáo về như thế, cô suýt nữa bắt chuyến bay tới Thành Đô bạo hành Trình Nhiên một trận, chỉ tiếc không thể. Vì thế đợi tối vừa xong việc một cái bao oán hận tích tụ trong ngày liền xả ra:

Trong mắt cô, Trình Nhiên chỉ mở một cái quán cà phê thôi, loại hình kinh doanh này thu hồi vốn lâu, không thể lãi lớn, cho nên thực ra cô không muốn góp cổ phần gì cả, mà là nghĩ Trình Nhiên có vẻ sẽ cần tiền duy trì hoạt động thời gian đầu, nên mới gửi số tiền này tới.

Ai ngờ người ta không cảm động, rõ ràng lại nghĩ xấu về mình rồi.

Không giận sao được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận