Trùng Nhiên

Chương 184: Thật thảm hại!

“ Cậu tức giận cái gì chứ, thật vô lý.”

“ Mày tưởng tao không biết chắc, tao thừa biết mày nghĩ cái gì.”

“ Tôi chả nghĩ gì cả.”

“ Mày chối à, mày là thằng hoang tưởng biến thái. Lúc này thấy tao, mày đã nghĩ là tao tới tặng quà Giáng Sinh cho mày, tại sao nghĩ thế mà mày lại sợ hãi rồi tránh sang bên, còn không phải là mày nghĩ tao bị ấy ấy … đúng không? Mày là thằng khốn, tao lại muốn đánh mày rồi.”

“ A, Dương Hạ, hôm nay bạn múa hay lắm …” Hai người vừa đi vừa cãi vã suốt từ trong hội trường, Trình Nhiên đoán chừng lát nữa tới chỗ nào vắng vẻ, thằng này thế nào cũng cho mình vài cái đấm, nên từ xa đã mừng rỡ vẫy tay chào:

Tạ Phi Bạch thấy Dương Hạ với đám con gái đứng đó thì dừng lại nhổ phì bãi nước bọt, biết hôm nay không làm được gì nữa, hậm hực lẩm bẩm: “ Coi như mày may mắn.”

Đám con gái thấy Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch đi cùng nhau thì ngạc nhiên lắm, là bạn từ nhỏ, đều biết bạn bè của nhau, chưa từng thấy hai người này có liên quan gì … thế nào tự nhiên thân thiết thế?

Nói thật, đối với Tạ Phi Bạch, các cô vẫn còn có chút sợ hãi.

“ A, Trình Nhiên, thu hoạch lớn quá nhỉ.” Diêu Bối Bối thấy Trình Nhiên tay xách túi quà lớn thì giọng chua lè:

Trình Nhiên thoát thân thở phào, đúng là thằng chuyên đánh nhau, mình vừa cảnh giác là nó nhận ra ngay: “ Gặp các bạn ở đây may quá, Giáng Sinh vui vẻ.”

“ Lại là thiệp Giáng Sinh, cậu và Du Hiểu tiết kiệm chi phí thật đấy “ Diêu Bối Bối chê bai:

Trình Nhiên chẳng phải tiết kiệm hay bủn xỉn, chủ yếu là vì y lười thôi, thậm chí mấy cái thiếp này còn là nhờ Du Hiểu mua hộ cả mớ, cười phát thiệp cho từng người.

“ Cám ơn nhé. “ Liễu Anh nhận rồi lấy ra cái hộp nhỏ bọc gói cẩn thận:|” Mình có mua vài món đồ nho nhỏ, bên trên không viết tên ai cả, xem vận may mọi người thế nào, có vòng xích này, có chocola này, có cả rubic nữa.”

Diêu Bối Bối nhận thiệp Giáng Sinh 5 hào của Trình Nhiên, rất miễn cưỡng đưa quà ra, là cái đèn pin cầm tay: “ Cậu lãi rồi đấy, cái đèn pin này những 5 đồng đấy, để cậu và Du Hiểu tối trốn nhà đi chơi có cái mà soi đường.”

“ Cám ơn.” Bộ dạng xót của ấy làm Trình Nhiên buồn cười lắm, Diêu Bối Bối là cô gái rất đơn thuần thẳng thắn, chẳng có chút tâm cơ nào. Vì vậy tuy hay bị cô dùng lời chanh chua đối đãi, y không giận. Lần này thậm chí còn áy náy vì mình chuẩn bị quà xoàng xĩnh quá, sau đó tiếp tục đưa thiếp cho Dương Hạ:

Dương Hạ như cứng người lại, không nhận, chỉ là một khoảnh khắc ngắn, cô nhận lấy.

Trình Nhiên cười với cô: “ Giáng Sinh vui vẻ nhé, tiết mục của bạn hôm nay bất ngờ thật đấy.”

“ Ừm, chỉ là hứng thú nhất thời thôi .. “ Dương Hạ có chút hoảng, không biết có lên lấy cuốn sổ tay kia ra không, vì trong tai còn văng vẳng lời chế nhạo Vương Siêu, ‘Trước đó mình làm gì thì giờ tự nhận lấy hậu quả ‘ , ‘ Chia tay rồi giờ thấy người ta có người thích lại ghen tỵ, thật vớ vẩn.’

Đám Du Hiểu, Diêu Bối Bối, Liễu Anh đều nhìn sang, hiểu nhiên là muốn biết Dương Hạ viết tặng gì cho Trình Nhiên. Cả Tạ Phi Bạch cũng chưa đi, nhìn Dương Hạ không chớp, cái ánh mắt không lành mạnh của hắn chắc chắn là liên tưởng tới thứ không hay ho rồi.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, Dương Hạ làm sao có thể lấy cuốn sổ ra được, đột nhiên nói: “ Mình có thứ quên chưa lấy, đợi mình một chút nhé ...” Sau đó chạy ngược lại hội trường.

“ Có cần mình đi cùng không? “ Liễu Anh lo lắng gọi với theo nhưng Dương Hạ đã chạy mất hút rồi:

Bên trong hội trường vẫn còn rất đông học sinh, người trao đổi quà cho nhau, lớp tổ chức liên hoan tại chỗ, còn có người đang tranh thủ viết thiếp, Dương Hạ thở phào đi ngay tới nói: “ Có thể cho tôi mượn một tấm thiếp không, tôi cần dùng gấp ...”

Nam sinh đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Hạ, làm sao có thể không biết cô, không ngờ nữ thần lại tới bắt chuyện với mình, líu cả lưỡi lại: “ À, được, được, bạn, bạn ... Có cái chưa viết, đâu, cứ lấy đi ...”

Dương Hạ vội vàng tìm một cái thiếp trông có vẻ không quá tùy tiện, mang phong cách cổ trang, còn gấp mấy lớp, rất đẹp, cô chìa tay ra: “ Cho tôi mượn cái bút.”

Nam sinh kia hồn vía lên mây cứ thế đưa bút tới, mắt nhìn Dương Hạ không chớp, đến giờ hắn còn ngỡ mình nằm mơ, vừa rồi, vừa rồi tay cô ấy vừa chạm vào tay mình nữa ...

“ Cám ơn nhé, chúc Giáng Sinh vui vẻ .” Dương Hạ nói xong chạy đi như làn gió:

Nam sinh lúc này hồn vía mới quay về, vội vàng gọi với theo: “ Tôi tên Liễu Ba, nếu muốn trả lại thì tới lớp số 6 ... Dương Hạ ...”

Đến khi nhìn tấm thiếp thiếu trên bàn, hắn cuống lên.

Hỏng! Đó không phải là thiệp trống.

Dương Hạ chạy đi chạy lại tổng cộng mất chưa tới năm phút, mọi người vẫn ở nguyên tại chỗ chờ cô.

“ Đã tìm thấy chưa?” Liễu Anh có chút lo lắng, không biết thứ gì khiến Dương Hạ phải vội vã đi tìm như thế:

Dương Hạ chạy quá gấp, áo khoác lông lại dày, tóc mai đã ướt mồ hôi, tóc cũng rối bời, nhưng cô khéo kéo chỉnh lại, khi sắp tới chỗ mọi người, kịp giảm bớt tốc độ đi tới như không có chuyện gì.

“ À không, mình tưởng chưa lấy, kết quả là lấy rồi. “ Dương Hạ cười trừ: “ Thật đãng trí.”

Đám bạn cùng nhau trở về, được vài bước Du Hiểu nhắc: “ Bạn chưa tặng quà cho Trình Nhiên.”

“ À đúng nhỉ. “ Dương Hạ tính rồi, lúc này mới vờ như là lấy trong túi qua ra một tấm thiếp đưa Trình Nhiên: “ Chúc mừng Giáng Sinh.”

Hả? Ai cũng được tặng sổ tay mà, sao tới Trình Nhiên lại là thiếp? Cơ mà như nhau cả, quan trọng phải xem nội dung đề tặng là gì cơ.

Trình Nhiên nhận lấy, mở ra xem, chỉ thấy một câu chúc bình thường "Chúc bạn Giáng Sinh vui vẻ", chữ viết còn có chút qua loa.

Song tấm thiếp đó rất phức tạp, bên trong còn có hai trang nữa, giống như là cái cửa sổ khép lại với nhau.

Du Hiểu đã ở phía sau Trình Nhiên, thằng này chẳng có tí lịch sự gì, đưa tay mở cửa sổ ra, quả nhiên bên trong còn có nhiều chữ hơn nữa.

Sau đó cả hai thằng đều đần mặt.

“ Viết gì thế?”

“ Này, sao thế, Dương Hạ viết gì vậy?”

Đám Liễu Anh, Diêu Bối Bối thấy vẻ mặt hai người họ thì toàn thân ngứa ngáy.

Trình Nhiên nhìn Dương Hạ một cái, sau đó không nói gì cả, gấp thiếp lại định cất đi, không ngờ có một cánh tay ở trên cao thò xuống rút mất tấm thiệp.

“ Trương Đông Kiện, chúc mày Giáng Sinh vui vẻ, nhớ trả tiền cho tao đấy. “ Tạ Phi Bạch lớn tiếng đọc nội dung bên trong, dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thiếp phe phẩy, nhìn Trình Nhiên giọng đầy chế nhạo: “ Đây là tấm thiệp người ta viết rồi, tùy tiện lấy ra đối phó với mày thôi, mày thảm hại thật. “

Sau đó Tạ Phi Bạch quay sang Dương Hạ mặt cắt không ra máu, hắn cũng là người rất thẳng tính, không vì Dương Hạ là mỹ nữ mà khách khí: “ Xem ra cô thực sự ghét Trình Nhiên, tôi chả ưa gì thằng này đâu. Nhưng cô không nên làm thế, hôm nay là Giáng Sinh mà, quá đáng rồi đấy.”

Bên ngoài hàng rào sắt trường học, mái hiên cong vút của kiến trúc Minh Thanh giăng đèn kết hoa, có người đặt cả cây thông mắc đèn nhấp nháy, vài cửa hiệu cầu kỳ hơn dán bông tuyết lên cửa sổ.

Ánh đèn lung linh sắc màu từ khắp nơi chiếu lên đôi mắt trống rỗng của Dương Hạ.

Đám Liễu Anh, Diêu Bối Bối, Trương Tiểu Giai, thậm chí đứa vô tâm nhất là Du Hiểu cũng vờ như không nghe thấy gì cả. Ồn ào nói lảng sang chuyện khác, tránh bầu không khí lúng túng ấy.

Chỉ là ai nấy cùng suy nghĩ, làm thế hơi quá rồi, dù có ghét Trình Nhiên, mọi người vẫn là bạn từ nhỏ mà.

Dương Hạ mặt đỏ bừng, nhưng tay chân giá băng, vừa rồi cô quá sơ ý, không ngờ đó là tấm thiệp đã được viết rồi.

Không phải thế, mình không có ý đó.

Cô muốn giải thích, trong túi áo của cô vẫn còn món quà thực sự giành cho Trình Nhiên, không hề qua loa, mà cô tốn năm lần mới viết ra được.

Thế nhưng lúc này làm sao cô có thể lấy ra.

Trình Nhiên lấy lại tấm thiếp từ tay Tạ Phi Bạch, cẩn thận cất vào trong người, trong lòng có đôi phần thất vọng, vẫn gượng cười với Dương Hạ: “ Mình rất thích, cám ơn nhé.”

Tận khi Trình Nhiên đi qua bên cạnh, Dương Hạ vẫn đứng đó, cô không còn dũng khí lấy cuốn sổ ra nữa, hai mắt đỏ hoe rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận