Trùng Nhiên

Chương 338: Chấn nhiếp toàn bộ.

Đó là một tháng 9 từng bừng, khi cơn lũ lịch sử đã rút đi, Phục Long đổ bộ Thành Đô, Tôn Quảng Chấn đi Mỹ lập viện nghiên cứu, Lý Minh Thạch tới Cam Túc tham gia hội nghị váo cáo công tác khí tượng. Tam Quốc Sát bắt đầu lưu hành trong trường học khắp cả nước, thậm chí một số diễn đàn trường đại học còn mở một box riêng cho Tam Quốc Sát, xưởng tin ở Sơn Hải phải chạy hết công suất.

Mọi chuyện nhìn như đang hết sức thuận lợi, tuy thế vẫn có dòng chảy ngầm đầy ác ý ở Thành Đô.

Buổi chiều hôm đó ở Thành Đô đẹp trời, vạn dặm không mây, gió thổi lồng lộng, Lô Hiểu Đông biệt danh Đại Đông dẫn mười mấy tên đàn em mặt mày bặm trợn xông vào tòa nhà Phục Long.

Trông cửa cho Phục Long vẫn là Lão Tống, Lão Tống trước kia canh cửa khu tập thể Hoa Thông, gần sáu mươi rồi, độc một thân một mình, nên chẳng lưu luyến gì, theo Trình Phi Dương lên Thành Đô, tiếp tục làm bảo an. Vì Phục Long mua cả Hoa Thông, khu văn phòng làm việc và nhà ở liền nhau, chỉ cách nhau một cánh cổng gọi là cho có vậy thôi.

Do cổng này thông với khu tập thể Hoa Thông nên không cần nhiều người trông coi, dựng một căn phòng bốn năm mét vuông làm phòng bảo vệ.

Lão Tống vẫn như mọi khi, pha ấm trà, bày cái bàn cờ ngoài phòng, uống chơi cờ một mình. Đột nhiên nhìn thấy mười mấy tên ăn mặc như lưu manh xã hội, lai lịch không rõ, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng định gọi điện thoại thông báo, nhưng vừa rồi không để ý nên đám người kia đã tới quá gần, điện thoại vừa nhấc lên đã bị giữ lấy, hai tên thanh niên cao lớn xông tới chẹt cổ ông, một tên rút dây điện.

Khống chế được bảo an không cho báo động, Đại Đông để lại hai tên trông coi, dẫn số còn lại hùng hổ đi vào khu văn phòng, giữa được gặp vài nhân viên Phục Long thấy bất thường quát hỏi, đều bị chúng đẩy qua một bên, đe dọa không được xen vào.

Vài thanh nhiên máu nóng xông ra, một tên trọc đầu răng vàng khè cười gằn nhẹ nhàng bẻ ngoặt tay một người đẩy ngã dúi dụi, bật dao gấp:” Đứa nào muốn chết thì vào đây.”

Thế là dọc đường không ai dám ngăn cản bọn chúng.

Ở trong phòng hội nghị lớn, cao tầng Phục Long đang họp thì Đại Đông đạp cửa xông vào, bọn đàn em tự động tản ra xung quanh, khống chế đám trung niên.

Cao tầng Phục Long nổi giận, gọi bảo an thì bị người của Đại Đông để lại ở hành lang chặn lại, có tên rút dao ra quẹt qua quẹt lại trên tay, làm chỉ dám đứng ở ngoài chỉ tay quát tháo.

Nhìn đám cao tầng ăn mặc trịnh trọng trước mặt mình đều biến sắc mặt không dám hành động gì, Đại Đông đắc chí lắm.

So với việc Lưu Vĩ bảo hắn chịu khó học tập tăng cường kiến thức làm giám đốc sự vụ gì gì đó, Đại Đông thích xử lý những chuyện thế này hơn. Hắn thích cảnh phú hào gia sản trăm vạn ngàn vạn, khi hắn chém dao xuống bàn, sợ nhũn ra ghế. Hắn thích bắt cóc người ta đưa tới sơn trang nghỉ dưỡng, danh nghĩa là "hỏi chuyện", đánh gãy chân ném trên đường, cảnh sát không có nhân chứng, tìm đến chẳng làm gì được hắn. Làm chuyện như vậy quen rồi, giờ bảo hắn ngồi trong văn phòng sạch sẽ sang trọng xử lý mấy chuyện giấy tờ, hắn không chịu nổi.

Lần trước ở tụ điểm giải trí trứ danh Thành Đô là Hồng Bài Lâu, có mấy thành phần ngoài xã hội va chạm với nhau, bảo an can ngăn không nổi, đúng lúc hắn đi qua lườm một cái, thế là im thít, tên nào về chỗ nấy không dám ho he gì, sau đó giám đốc còn tới mời rượu hắn tạ ơn.

Đương nhiên Đại Đông cũng biết, thanh danh của hắn đa phần tới từ Lưu Vĩ ở sau lưng, nhưng mà nếu không phải nhờ mấy năm qua hắn đánh đông dẹp bắc, mà ngồi văn phòng trêu ghẹo thư ký thì lấy đâu ra uy này, không có hắn, Hâm Long cũng không càng ngày càng lớn mạnh.

Nên Đại Đông vẫn tin tưởng vào nắm đấm của mình.

“ Tất cả ngồi im không được nhúc nhích.”

“ Đông ca có lời muốn nói.”

Sau một loạt tiếng quát tháo uy hiếp, Đại Đông mới khệnh khạng đi tới chắp tay với người trung nhiên vóc người cao nhưng gầy gò: “ Giám đốc Trình, hôm nay tôi đại biểu cho Lưu ca tới thương lượng với anh. Anh xem, Phục Long các anh dầu gì cũng là lạ nước lạ cái, muốn làm ăn phải có người đưa đường dắt lối ... Nếu không cái đất này miếu lớn, bồ tát nhiều, nước sâu lắm, chúng tôi sợ anh làm ăn không thuận lợi, Lưu ca có ý nâng đỡ, muốn hẹn anh tìm quán trà nào đó, ngồi xuống nói chuyện, nói không chừng sau này chúng ta là người một nhà.”

Trình Phi Dương ra hiệu cho cao tầng khác không kích động, nhìn thẳng vào mặt hắn: “ Tôi rất bận, nếu không rảnh đi gặp Lưu ca của các anh được thì sao?”

“ Vậy thì là anh coi thường bọn này rồi, không nể mặt chứ gì ... Con mẹ nó, thằng lần trước không nể mặt bọn này giờ lặn dưới đáy sông Phủ Nam rồi, mày là cái thá gì? “ Đại Đông phanh áo, khoe khẩu sung tự chế giắt ở cặp quần cùng hai con dao phay, hắn rút một con dao phay ra chém phập lên bàn: “ Đừng có mà không biết điều.”

Trong phòng im ắng hơn vài phần, cảnh chấn nhiếp toàn bộ này làm Đại Đông rất thỏa mãn, đây mới là cảm giác thành tựu hắn theo đuổi.

“ Anh muốn giở trò lưu manh dọa nạt người thì tới nhầm chỗ rồi đấy. “ Trình Phi Dương bình tĩnh sắn tay áo lên, chỉ bốn góc, chỉ cái bàn: “ Có biết đây là công ty gì không, biết chúng tôi làm nghề gì không? Toàn bộ công ty này có gắn camera giám sát, trong phòng hội nghị này càng có cả ghi âm, các người xông vào đây muốn gì? Vô pháp vô thiên. Tôi đợi các người lâu rồi đấy, các người không tới thì thôi, tới rồi thì đừng hòng về.”

“ Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chứ gì? “ Đại Đông thấy đối phương phản kháng thì càng phấn khích, đúng lúc này nghe thấy ngoài ối á liên hồi, quay sang quát: “ Gì thế hả? Tí chuyện lo không xong.”

Một tên lưu manh đầu toang máu loạng choạng chạy vào: “ Đông ca ...”

Đại Đông xoay người nhìn về phía cửa sổ, thấy một đám bảo vệ tay cầm khiên chắn tay cầm dùi cui xếp thành hàng ngũ không biết từ đâu xông vào. Mấy thằng đàn em của hắn hung hăng nhưng đối diện đội hình chặt chẽ ấy chẳng làm nên cơm cháo gì, vừa la hét tới gần là người ta đập túi bụi như đánh chó rớt nước rồi ..

Ở trong phòng bảo vệ, thằng lưu manh đang vỗ má Lão Tống trêu chọc, đột nhiên bị trúng một chặt vào cổ, khuỵu xuống. Thằng còn lại đang lục lọi trà bánh của Lão Tống nghe thấy động tĩnh quay lại bì cánh tay gầy khô như que củi của đối phương bẻ rơi dao trên tay, ấn xuống đất.

Đợi nhân viên bảo án tiếp ứng tới thì thấy Lão Tống ngồi trên ghế, tay cầm ấm trà, tay cầm roi trúc quất mông hai thằng lưu manh, như người lớn dạy bảo trẻ con. Cả đám lè lưỡi, bảo sao tổng giám đốc lại đem ông già này từ Sơn Hải lên đây trông cổng công ty, cứ tưởng là do thương ông ta già cả neo đơn, thì ra là chân nhân bất lộ tường ...

Như lời Trình Phi Dương hỏi, đám lưu manh kia không biết đây là công ty gì, Hoa Thông trước kia chính là một công ty dưới công binh đoàn tỉnh Tứ Xuyên, là công ty trực thuộc quân đội, sau này mới tách ra độc lập. Cho nên Trình Phi Dương là quân nhân chuyển nghiệp mới về đây làm việc, trong công ty người là quân nhân chuyển nghiệp không ít, như Lão Tống còn ra trận giết địch ...

Phục Long không chỉ là công ty điện tử viễn thông, nó còn có nguồn gốc từ quân đội, gần như toàn bộ công ty viễn thông lâu năm của Trung Quốc đều từ quân đội mà ra cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận