Trùng Nhiên

Chương 210: Tuyên truyền và tiêu thụ. (2)

Cảm giác có cái gì đó khang khác với thường ngày nhỉ, Trình Nhiên nhìn kỹ lại .. . Ồ phải rồi, lúc ở trường yêu cầu giáo viên ăn mặc đơn giản, thậm chí trang điểm cũng phải chú ý, còn bây giờ cô đã không phải là giáo viên nữa, có thể phối quần áo trang điểm theo ý thích. Không thể không nói, Tần Tây Trăn ăn mặc không thể so được trào lưu đời sau, y phục màu sắc nhiều chi tiết, nhưng mặc trên người cô nền nã vừa vặn, có một chân lý không thể phá vỡ, chẳng cần biết mặc gì, chải kiểu tóc gì, quan trọng vẫn là dung mạo.

Ở mặt này Tần Tây Trăn ăn điểm tuyệt đối.

“ Xin lỗi, xin lỗi, tới muộn một chút. “ Tần Tây Trăn thấy Trình Nhiên vẫy tay với mình liền chạy chậm tới:

“ Không sao, con gái mà, ra ngoài thế nào chả trang điểm một hai tiếng. “ Trình Nhiên tỏ ra thông cảm:

“ Lều, làm gì khoa trương như vậy, tại tôi thuận tiện sang nhà bên đánh một ván mạt chược” Tần Tây Trăn giờ mới nhận ra Trình Nhiên ngồi co ro sau cái cây, hình tượng rất tệ, cô có chút không vui, kéo cổ áo của y lên: “ Lạnh thế này làm sao ra ngoài không mặc nhiều thêm một chút.”

“ Lúc ra ngoài không thấy lạnh, chỗ này khuất nắng, đứng một chút hơi lạnh thấm vào, không sao, chỉ cần đi ...” Trình Nhiên chưa nói hết đã có một cái khăn quàng lên cổ, ngước mắt lên nhìn Tây Trăn, cô đã cởi cái khăn quảng cổ, khoe ra cổ thon dài như thiên nga:

“ Tính rẻ, 50 đồng thôi.” Tần Tây Trăn hừ một tiếng:

“ Bao cả đêm bao nhiêu ... “ Trình Nhiên vừa nói ra khỏi miệng vội nuốt lại, suýt nữa thì cái linh hồn tà ác thoát ra ngoài:

May mà Tần Tây Trăn không nghe rõ, hồ nghi hỏi: “ Cái gì?”

“ À, ấm quá .” Trình Nhiên vòng khăn quanh cổ, mùi thơm nữ tử luôn vào khoang mũi, sau đó móc túi một hồi, lấy ra 50 đồng đưa Tần Tây Trăn:

“ Em …” Tần Tây Trăn mở to mắt, kỳ thực khi đưa cho Trình Nhiên cái khăn này, cô cũng hơi do dự:

Dù sao khăn quàng là đồ dùng riêng tư, đồ dùng của con gái sao có thể tùy tiện đưa cho con trai dùng được, chỉ là nhìn Trình Nhiên rên hừ hừ như mèo bệnh, cô không đành lòng.

Cô lớn thế này rồi chưa từng đưa đồ cá nhân của mình cho nam giới dùng.

Không phải là thằng bé to đầu sao, còn từng là học sinh của mình, Tần Tây Trăn đôi khi coi Trình Nhiên như đứa em trai ranh mãnh vậy, cơ mà đầu óc nó đen tối lắm, lỡ nó hiểu lầm gì thì sao, thế nên cô nói "50 đồng", là lợi dụng chuyện Trình Nhiên cho rằng cô tham tiền, đơn giản hóa quá trình.

Trong thoáng chốc thôi mà một cô gái có thể nghĩ nhiều vậy đấy.

Còn Trình Nhiên móc 50 đồng ra trả.

Cái khăn quàng này của chị những 130 đồng, Tần Tây Trăn đau lòng, sớm biết thằng nhóc quỷ nó đơn giản như vậy cô đã nói 200 đồng.

Trình Nhiên bây giờ ấm rồi, hiên ngang đứng giữa phố, còn quan tâm hỏi một cô: “ Em mua khăn quàng cổ của cô, cô có lạnh không?”

Tần Tây Trăn còn đang ai oán vì làm ăn lỗ vốn, song vẫn rất có giáo dưỡng cười ưu nhã, chỉ là giọng nói ẩn chứa sát khí ngùn ngụt: “ Em đừng chết ngốt là được.”

Số 18 đường Thủy Tỉnh Phường là xưởng in Hồng Tinh, hôm nay Trình Nhiên và Tần Tây Trăn đến đây để làm thủ tục liên quan, trước đó Tần Tây Trăn đã tới bàn bạc với xưởng in Hồng Tinh rồi, ảnh in thử cũng đã gửi qua.

Hôm nay người họ tìm gặp là giám đốc Phó Tả Đào.

Nếu là mấy năm trước, xưởng in lớn thuốc quốc doanh như họ không tiếp nhận mấy nghiệp vụ của tư nhân đâu, xí nghiệp nhà nước mà, kiêu kỳ lắm. Nhưng mà giờ đây thì ngay cả xưởng in cũng hiệu ích rất thấp, bản thân là cái xưởng lớn, nuôi bao nhiêu người như vậy, đành mở rộng nghiệp vụ. Song Hồng Tinh còn có chút giới hạn, chứ mấy xưởng nhỏ thì bất chấp rồi, vì sao sách lậu tràn lan như thế, chính nhờ công của mấy xưởng in nhỏ đấy. Dù sao thì giấy nào cũng như nhau, in ra ném vào thị trưởng, ai biết nhà nào in.

Phó Tả Đào đoán chừng trước đó bị Tần Tây Trăn hành thảm rồi, thế nên thấy cô tới là muốn tránh: “ Tôi nói này cô Tần ... Hay dở gì cô cũng cho chúng tôi ít không gian lợi nhuận chứ, tôi thành ý lắm rồi đấy. Thứ các cô cần in đòi hỏi công nghệ lắm, nào là chất lượng giấy, nào là nhiều lớp, nào là có thể vò mà không nhăn, không được chơi chiều phai màu, rồi phân loại theo bộ, đóng gói ... Bao nhiêu công đoạn như thế, cô đi tới đâu kiếm được nơi có giá ưu đãi như vậy?”

Trình Nhiên nhìn cái mặt như mướp đắng của vị giám đốc này là biết trước đó bị Tần Tây Trăn chặt chém choáng luôn rồi.

Ừm, bàn chuyện tiền bạc, phái Tần Tây Trăn đi là chuẩn nhất rồi.

Giám đốc Phó vừa kể khổ vừa dẫn bọn họ đi xem xưởng in, ra sức quảng cáo: “ Xưởng in Hồng Tinh chúng tôi là xưởng lớn quốc doanh, năm 1994 nhập máy in bốn mày từ Heidelberg - Đức, đây là thứ tốt đấy ... Tôi dám nói rằng khắp cái Sơn Hải này, chỉ chúng tôi dùng máy in hiện đại của Đức! Thêm vào nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, bất kể quy mô hay chất lượng đều là số một .”

Xưởng in rất ồn, nói chuyện với nhau phải hét thật lớn, tai ù ù, Trình Nhiên vẫn kiên trì xem hết các công đoạn in ấn, xưởng lớn cỡ này về mặt kỹ thuật có thể tin tưởng được. Mà Tam Quốc Sát bây giờ cũng chưa cần in tinh xảo lắm, ví như in chìm in nổi, hay là hiệu ứng ánh sáng đổi màu theo góc, nên chỉ cần xưởng in truyền thông là có thể làm được.

“ Chúng tôi thấy, chủ yếu vấn là vấn đề giá cả ... Vì chúng ta hi vọng hai bên có thể hợp tác lâu dài, nếu như chúng tôi tiêu thụ đúng như dự kiến, hợp tác giữa chúng ta sẽ tiếp tục, tương lai không chỉ là một vạn bộ, khả năng là mười vạn bộ, trăm vạn bộ .” Tần Tây Trăn không hổ là người luyện thanh nhạc, nhả chữ rất vừa vặn, rõ ràng truyền tới tai người nghe: “ Xét cơ sở hợp tác lâu dài đó, giám đốc Phó giảm thêm một đồng nữa đi.”

Giám đốc Phó hối hận vô cùng, lúc mới đầu Tần Tây Trăn tới bàn nghiệp vụ, thấy cô gái này trẻ trung xinh đẹp, nói chuyện êm tai, nên kỳ thực cũng muốn hợp tác lắm, báo giá phải chăng ... Nào ngờ vì nhất thời mềm lòng một chút, cái giá từ 15 đồng, sau đó xuống thành 14, 12 ...

“ Bây giờ còn 10 đồng một bộ mà cô vẫn muốn giảm nữa à?”

“ Không phải giám đốc Phó nói in nhiều giảm giá sao? “ Tần Tây Trăn tủm tỉm cười:

Đấy đấy, chính nụ cười đó mà lúc đầu ông ta mắc bẫy, giám đốc Phó thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy: “ Thì cũng phải đợi các cô thực sự đạt được số lượng đó mới nói chứ, này cô gái, cô đi nghe ngóng xem, thử báo giá cô muốn họ có đóng sập cửa lại không?”

“ Thì các vị cũng phải để chúng tôi thấy thành ý hợp tác chứ, giảm 5 hào nhé? “ Tần Tây Trăn chớp chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ vô hại:

Trình Nhiên rất không đành lòng quay đầu sang một bên.

Giám đốc Phó hối hận lần nữa, trách mình làm sao lúc đầu trúng tà như vậy, nhìn thấy cô gái trẻ thanh thuần xinh đẹp, buông lỏng cảnh giác, thế là bị xẻo từng chút từng chút một ... Nếu ngay từ đầu mà làm mặt lạnh thì dễ nói chuyện rồi, chưa kể trong quá trình hai bên tiếp xúc, thực sự cô gái này rất biết nói những lời làm người ta khoan khoái, chỉ là cứ bàn tới giá là như dao sắc lóc xương.

Kỳ thực với cái giá Tần Tây Trăn đưa ra thì xưởng in khác cũng làm, nhưng mà cô cũng xem xét chán rồi, mấy cái xưởng đó tai tiếng nhiều, cứ có việc là nhận, bất chấp đạo đức, công nhân xô bồ tùy tiện.

Nếu để xảy ra tình trạng một bộ bài thiếu một hai quân bài hoặc là trùng gì đó, xảy ra tranh chấp với mấy xưởng in kểu đó sẽ vô cùng phiền hà.

Hồng Tinh ít ra vẫn giữ tư cách xưởng quốc doanh, làm ăn chính quy, tin tưởng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận