Trùng Nhiên

Chương 760: Xôn xa xôn xao !

Thạch Gia Huấn trong thời gian ngắn cảm thụ hết thói đời ấm lạnh, lúc bị từ chối thành lập hiệp hội rồi quay ngoắt một cái, người ta mời tới nịnh nọt, lúc Hội Thiên Hành tổ chức cuộc thi lớn, có nhiều người tới kết thân, rồi giờ lại bị người ta xa lánh, bàn tán sau lưng.

Mặc dù chưa tới thời điểm công bố bình xét chỉ đạo viên mỗi năm, nhưng Thạch Gia Huân được tiến cử là chắc chắn rồi, vì một câu nói của Hoàng Bối mà thủ tiêu tư cách.

Thạch Gia Huân rất sốt ruột, nhưng tìm Trình Nhiên lại không gặp được, sau khi ra sức thuyết phục thành viên Hội Thiên Hành giải tán, gọi điện cho y.

Trong điện thoại Trình Nhiên nói: “ Em ra ngoài làm chút việc, hai ngày nữa về trường, có chuyện gì sao ạ, chuyển kiểm tra đã có Nhiếp Xuyên phụ trách rồi mà.”

“ Trường đang bám chặt vào vấn đề các cậu có khoản tiền phí dịch vụ lớn với công ty có liên quan tới Hoa Chương, viện trưởng La cũng nói rồi, nếu thực sự các cậu có vấn đề thao tác nội bộ, phải thừa nhận và bù đắp, viện sẽ xử lý nhẹ.”

“ Thầy nghĩ sao?”

Thạch Gia Huân thở dài: “ Tôi không nghĩ cậu làm vậy ... Tôi biết các cậu muốn làm việc lớn, nhưng chuyện này liên quan tới tiền đồ các cậu đấy, nếu có thể nói ra một số cơ mật, tôi sẽ giúp các cậu chứng minh khoản tiền kia không có gì bất chính. Trình Nhiên, đừng vì tức giận mà chống đối nhà trường, cậu có tiền đồ vô hạn, không thể để ghi vào hổ sơ.”

“ Em hiểu rồi, thứ tư sẽ có câu trả lời cho trường.”

“ Dù sao cũng phải nhanh lên.”

Nếu Trình Nhiên đã nói thế rồi, Trương Gia Huân không thúc giục nữa.

Chỉ là thứ tư, sao lại là thứ tư ....

Thứ tư sẽ có lãnh đạo tới khảo sát, bên hành chính đang chuẩn bị tích cực, một số phòng thí nghiệm đã nhận được thông báo, dọn đẹp vệ sinh, thể hiện thành quả nghiên cứu, mọi người đều tăng ca, oán thán khắp nơi.

Chuyện cứ đổ dồn vào một lúc thế này, nhưng cũng tốt, ít nhất có thể trì hoãn, vì trường cũng không muốn đưa ra thông báo xử trí sinh viên vào thời điểm như thế.

Tối thứ ba, Trình Nhiên được một chiếc xe đưa tới Đại học Trung Nam, vừa xuống xe có người dưới lầu kí túc xá nhìn thấy chạy tới hỏi han.

“ Trình Nhiên, mấy ngày không gặp rồi, không có chuyện gì chứ?”

Trình Nhiên lắc đầu: “ Không sao.”

“ Nghe nói người ta thẩm tra ra vấn đề của Hội Thiên Hành, giờ bị đình chỉ mọi hoạt động rồi, các cậu đắc tội với ai à? “ Lại có thêm người khác kéo tới, bọn họ không phải thành viên Hội Thiên Hành, nhưng là người cùng kí túc xá, đa phần đứng về phía đám Trình Nhiên:

Chẳng mấy chốc có bảy tám người vây quanh rồi, Trình Nhiên cười nói: “ Cám ơn mọi người, không sao cả, chúng tôi không làm gì khuất tất, cám ơn mọi người, chuyện sẽ kết thúc thuận lợi thôi.”

“ Nếu được thế thì tốt, cần giúp gì cứ nói, bọn này chơi luôn, ngứa mắt với lão già Hoàng Bồi đó lâu rồi, cứ thích chọc ngoáy vào chuyện khoa chúng ta. “ Một sư huynh năm hai nói:

“ Đúng thế, hack máy vi tính của lão, xem lão có lưu trữ phim cấp ba không, tung ra cho toàn trường biết.”

Có người nhiệt tình cũng có người bàng quan, ví như một nhóm khác đang ở con đường trước kí túc xá nữ định ra phố ăn vặt.

Loáng thoáng nghe bên kia Trình Nhiên nói "không sao", Dương Mục không che giấu cười thành tiếng, phất tay: “ Đi thôi, chúng ta uống bia ăn đồ nướng.”

Đám người này đi rất nghênh ngang, năm bảy tên cứ thế bước đi giữa đường, người khác gặp đều phải tránh, quay đầu nhìn, đám Dương Mục cảm thấy mình rất có phong phạm.

So với cảnh ngộ của Trình Nhiên bây giờ, Dương Mục thấy cuộc đời đại học của mình có tư vị hẳn lên.

Có người đi xuống mới có người thăng hoa mà.

Trình Nhiên về phòng ngủ, ba người cùng phòng đang học, người đang ngâm chân, rút chân khỏi nước, nhảy tới như cương thi.

“Con mẹ nó, Trình Nhiên, cậu đi đâu thế, đi liền mấy ngày, hết viện trưởng lại Lão Thạch tới tìm cậu đấy, nếu không phải gọi điện thoại còn liên hệ được, tôi tưởng cậu bị bắt cóc rồi. “ La Duy ồn ào nói:

“ Thì đã bảo trước có bạn tới Nam Châu làm việc, tôi đi cùng mà. “ Trình Nhiên thả ba lô xuống, nằm vật ra giường, mấy hôm nay mệt nhừ, mắt cay xè vì thiếu ngủ, cảm giác quay lại thời kỳ vừa học vừa làm công kiếp trước:

Vì cái gì mình lại vất vả thế? Gần đây y cứ hỏi bản thân câu này.

“ Trường học có vẻ không dễ dàng cho qua chuyện này đâu. “ Lão Quách đặt sách vở xuống:

Vương Tân Bác đang nhắn tin cho bạn gái cũng nhảy xuống giường: “ Trong nội bộ bắt đầu không chịu được rồi, nói nhà trường không có quyền điều tra hạng mục của chúng ta, bọn họ làm thế là xâm phạm quyền riêng tư, là phạm pháp, muốn tổ chức kháng nghị. Tôi khó khăn lắm mới ổn định được họ, lần trước phía trường xuống suýt nữa đánh nhau, máy tính vốn bị nhà trường niêm phong, xé ra hết rồi.”

“ Mọi thứ quay lại quỹ đạo thôi, tôi ngủ một giấc đã ... “ Trình Nhiên nói xong thì nhắm mắt lại ngáy khò rồi:

Ba người kia nhìn nhau, tên này mấy ngày nay làm gì mà mệt tới mức đó? Đi đánh trận à? Đồng thời cũng có chút hưng phấn, Trình Nhiên đã làm thì tất nhiên không phải chuyện bình thường đâu.

“ Đợi xem trò vui đi, thôi ngủ sớm mai có sức. “ Lão Quách cũng nhảy lên giường, nói ngủ là ngủ liền:

Trình Nhiên về tới kí túc xá thì chưa tới 10 giờ, về một cái là lăn quay ra ngủ, ngủ một lèo khi tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn rồi, vươn vai ngáp một cái thật đã đời.

Đánh răng, rửa mặt, ba tên kia vẫn ngủ như lợn chết, định xuống lầu ăn sáng thì một đám còn đang phơi xác trên giường thò đầu ra.

“ Chú tịch, mua hộ bữa sáng nhé cám ơn.”

“ Trình Quân, hộ một suất đi.”

“ Tôi cũng muốn...”

Trình Nhiên câm nín xuống căng tin xách một đống về, đặt lên bàn: “ Hôm nay tôi mời khách.”

Ba tên tung hô vạn tuế, chẳng mấy chốc đã tụ tập đông đủ, lục túi ra, có bánh bao nhân thịt này, sữa đậu nành nóng hổi này, lại còn quẩy rán và ít xúc xích nữa, thế này quá thịnh soạn.

Trình Nhiên vừa ăn vừa cho laptop, tài liệu vào ba lô: “ Hôm nay hai tiết sau xin nghỉ hộ nhé.”

Vương Tân Bác ngạc nhiên: “ Không đi học à, cậu rời trường lang thang mấy ngày rồi còn chưa xong việc.”

Lý Duy lo lắng: “ Trường gọi cậu lên thẩm tra à?”

“ Không đâu, xử lý nốt vài vấn đề, nói chung chuyện sẽ đâu vào đó cả thôi, đừng lo.”

Trình Nhiên đeo ba lô lên tới thẳng thư viện, tới nơi nối dây mạng, xử lý vài email, thời gian lặng lẽ trôi đi, ánh nắng mùa đông chiếu qua cửa từ nhợt nhạt chuyển thành màu vàng ấm áp ....

Thứ tư Đại học Trung Nam đón tiếp phó thị trưởng Lý Tĩnh Bình dẫn lãnh đạo thành phố và Lý Minh Thạch đại biểu sản nghiệp internet tới khảo sát nghiên cứu vì tổ chức mô hình "trường học, xí nghiệp, chính phủ".

Đi cùng còn có khu trưởng khu nam Trương Tùng Niên, hiệu trưởng cũng khá hiếm khi có mặt ở trường Chu Hoa Thanh, phó hiệu trưởng phó bí thư đảng ủy trường Hoàng Bồi, chủ nhiệm ban giáo ủy Đình Đông, chủ nhiệm ban khoa kỹ Trần Kiến Bình, cùng toàn bộ thành viên đoàn thể liên quan.

Đội ngũ lên tới gần 50 người, có thể nói là hoành tráng.

Biểu ngữ giăng khắp nơi, người hội sinh viên chạy qua chạy lại tất bật, thực ra trên diễn đàn trường mới là náo nhiệt nhất.

"Biết tôi vừa thấy ai không? Tổng giám đốc CQ tới trường ta đấy."

"Cái gì? Lý Minh Thạch á, nếu cậu gặp anh ấy, nói giao diện mới của CQ xấu quá, không chấp nhận được."

Tất nhiên là nói đùa thôi, trên mạng mùa sợ quái gì mà không nói.

"Tôi nói cũng được thôi, chỉ sợ tôi nói ra rồi, người thiết kế giao diện bị đuổi việc, sau đó anh ấy mời tôi về thì sao, tôi không muốn dở dang việc học đâu."

"Người ta mà mời cậu về, tôi đổi sang họ cậu."

"Phản đối, nữ sinh chúng tôi thấy giao diện mới không tệ."

"Nếu nói đề xuất ý kiến, tôi mói nói tỉ lệ rớt Thiên Thủ Kiếm trong Linh Vực thấp qua, tôi đánh cả năm rồi, nạp 2000 kim tệ, vậy mà không rơi ra."

"Mà Lý Minh Thạch tới trường ta làm gì?"

"Nghe nói là nghiên cứu cùng kiến thiết phòng thi nghiệm, lần này phía thành phố muốn chơi thật rồi, định lập liên minh chiến lược, CQ xây tòa nhà ở Nam Châu liên kết với trường ta, sinh viên trường sau này là nơi đầu tiên CQ tuyển người.”

"Tiếc quá, năm nay tôi tốt nghiệp rồi, giá mà học muộn vài năm"

" Kiến nghỉ sư huynh học lại một năm ..."

Hôm nay dừng ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận