Trùng Nhiên

Chương 770: Ra ngoài không xem lịch. (2)

“ Khi đó cậu ấy kể cho chúng tôi về bầu cử Tổng thống Mỹ thực chất là cuộc đấu tranh nội bộ Hội Đầu Lâu, nghe thì thích đấy, nhưng nhiều người không tin, cảm giác xa xôi hoang đường. Thế rồi cuối cùng khi Floria kiểm lại phiếu, tất cả trố mắt, làm sao có thể như thế, sự thực hoang đường nhất xảy ra, mọi người không tin cũng không được.”

“ Lần đó Trình Nhiên có được tài trợ từ Tần Tây Trăn, tên Lý Duy này sinh ra tối kiến, làm hai cái biểu ngữ tuyên truyền, cái thứ nhất quả nhiên chọc tức nhà trường, vừa được lệnh hạ xuống, cậu ta cho treo cái thứ hai lên. Hiệu quả thì tốt thật, nhưng cũng để lại hậu họa không nhỏ, bị lão già họ Hoàng chú ý, à lão ta là phó hiệu trưởng trường, khó tính lắm.”

“ Chúng tôi tổ chức cuộc thi thiết kế vi mạch, hơn 400 người tham gia, có cả các giáo sư đích thân tới chỉ đạo đội ngũ, lúc đó mới thực sự xác lập danh tiếng của hội! Còn được lên cả báo nữa, kế hoạch của chúng tôi là mở rộng cuộc thi này ra toàn quốc.”

“ Quả nhiên lần trước Lý Duy gây họa, Lão Hoàng sai người tới giám sát kiểm tra Hội Thiên Hành, còn dùng rất nhiều thủ đoạn đê tiện xúi bẩy chia rẽ nội bộ chúng tôi, khi đó mọi người đều lo lắng, thành viên rời bỏ rất nhiều, song vẫn còn lại hơn 20 người trung kiên nhất. Chúng tôi đã quyết định rồi, nếu bọn họ xóa bỏ Hội Thiên Hành, phạt chúng tôi, nhất định đưa chuyện này lên báo, cá chết lưới rách.”

“ Sau đó Trình Nhiên không biết sao cùng Lý Minh Thạch của CQ đạt được thỏa thuận, cứu nguy trong gang tấc. Chỉ là càng kết thù lớn với Lão Hoàng, không biết sau này ông ta sẽ còn bày ra trò gì nữa, nhưng không ai sợ nữa rồi, chúng tôi đều là thép qua lửa ....”

Tên nào tên nấy nói tới văng nước bọt, mặt đầy tự hào.

Khương Hồng Thược có chút bất an, cô nhận ra mình tụt hậu mất rồi, chút thành tích của mình đạt được ở nước Anh so với chuyện Trình Nhiên làm được không đáng nhắc tới nữa.

Đồng thời cũng có chút kiêu ngạo.

Ba tên bạn cùng phòng rất có nghĩa khí, tất nhiên trong quá trình tâng bốc bản thân cũng không quên thổi phồng cho Trình Nhiên một ít.

Có điều cuối cùng vẫn xảy ra sự cố, từ lúc nhóm Trương Tĩnh tới là đám anh em phòng 409 đã nơm nớp lo sợ thay Trình Nhiên rồi, quả nhiên được một lúc Hách Thiến nói: “ Nói ra Trình Nhiên rất được lòng nữ sinh, lần trước có nữ sinh Thanh Hoa tới biểu diễn, tên Tần Thiên thì phải, xinh đẹp vô cùng ... Sau chúng tôi còn đi ăn cơm, cô ấy có kể Trình Nhiên có ơn với cô ấy, không gì báo đáp, đánh lấy thần đền ơn ... Hi hi, mặc dù người ta chỉ nói đùa, nhưng mà thật thật giả giả chưa biết đâu được, cậu ấy diễm phúc không nhỏ ...”

Đây là khen hay hại người thế?

Lý Duy tức thì thấy mình là tội nhân với anh em rồi, chính nhắn tin cho Hách Thiến chuyện xảy ra trước lầu bát giác, cho nên khiến mấy cô gái tới đây.

Trương Tĩnh liếc Hách Thiên một cái, có chút bất mãn, cố biết Hách Thiến không phải lỡ mồm, mà có ý đồ, cô không thích mấy thủ đoạn này.

Hách Thiến vẫn khẽ mỉm cười nhìn Khương Hồng Thược, tỏ rõ thái độ muốn chống lưng cho Trương Tĩnh.

Không khí bữa cơm lắng hẳn xuống, mọi người đều đợi phản ứng của Khương Hồng Thược, Khương Hồng Thược cười rạng rỡ: “ Ồ Tần Thiên tới đây à, bạn ấy múa rất đẹp, hồi ở Thập Trung đã vô cùng nổi tiếng rồi, xinh đẹp, dáng người cực tốt, chân rất dài, nam sinh trong trường theo đuổi rất nhiều. Trình Nhiên chắc không ngoại lệ đâu nhỉ, nếu thích để mình nhờ bạn ở Thanh Hoa nói hộ cho, không thì mình đi cũng được, con gái nói chuyện với nhau dễ hơn mà.”

Đám con trai im thít, lòng nghĩ, Trình Nhiên ơi là Trình Nhiên, cậu phiền toái lớn rồi.

Nhưng mà lọt vào tai nữ sinh có ý vị khác, Hách Thiến đánh mắt với Trương Tĩnh, nói, cô bé này đạo hạnh không thấp đâu.

Trình Nhiên rơi vào tình thế này còn biết phải làm sao, gượng gạo nói: “ Thật à?”

“ Nếu thích thì đương nhiên là có thể, ai bảo cậu thích ... “ Khương Hồng Thược nhìn Trình Nhiên không chớp, ánh mắt trong sáng tựa như không có chút lấn cấn nào trong đó:

Trình Nhiên "à" một tiếng không rõ nghĩa, cuối cùng cũng có chút chột dạ tránh đi.

Chuyện này Hách Thiên không làm quá, người khác vội vàng đánh trống lảng, cũng qua đi.

Cuối cùng không để Trương Tĩnh trả tiền, Khương Hồng Thược lần đầu tới Đại học Trung Nam, lại để người ta mời khách, thế thì không ổn, nên trước đó Trình Nhiên đã mượn cớ đi vệ sinh trả tiền rồi.

Sau đó Trương Tĩnh biểu thị buổi chiều có tiết học, cô không dám để hai cô bạn của mình tham gia nữa, mặc dù đúng là khi nghe chuyện xảy ra trước lầu bát giác trong lòng rất hụt hẫng, cho nên ma xúi quỷ khiến thế nào mà bị giật dây tham gia, nhưng giờ thì cô ổn định lại rồi.

Ba người rời đi, Liễu Văn Nghi mới lên tiếng: “ Mọi người có cái cảm giác này không, quan hệ giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược không được như tưởng tượng, cứ nghĩ họ phải quấn quít lắm, nhưng suốt bữa ăn không thấy nhiều động tác tình tứ như những cặp đôi, giống bạn tốt vậy.”

Trương Tĩnh lắc đầu, biểu thị không tiện bình luận, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi, nhíu mày nói với Hách Thiến: “ Hôm nay bạn làm cái gì thế?”

“ Còn không phải vì bạn sao?”

“ Không cần, sau này đừng làm như thế.”

Hách Thiến nghe ra được giọng điệu lạnh lùng của Trương Tĩnh, cô thực sự có ý tốt mà, vì thế cũng tức giận.

Liễu Văn Nhĩ thở dài, mỗi tay khoác tay một cô bạn, kéo hai người giận dỗi đi.

Còn phía Trình Nhiên ba tên kia hoàn toàn không có tí giác ngộ nào cả, vì 4 giờ chiều mới có tiết, cho nên xem thái độ có vẻ là định theo hai người Trình Nhiên rồi, khó trách được đám này đuổi cũng đi, Khương Hồng Thược quá xinh đẹp, bọn họ thì tò mò từ lâu, quyết tâm phá Trình Nhiên.

Song bọn họ cũng có chừng mực, khi đi đường giữ khoảng cách không tới gần nghe hai người họ nói chuyện, bày ra thái độ Khương Hồng Thược tới đây một lần không dễ, là huynh đệ thân thiết của Trình Nhiên, bất kể thế nào bọn họ cũng phải tiếp đãi tới cùng.

Thời gian còn nhiều mọi người quyết định đi xem phim, lại còn chủ động mua vé cho cả hai.

Bộ phim gần nhất vào lúc 2 giờ là Trái Tim Dũng Cảm, phim ảnh thời đó không nhiều như sau này, rạp chiếu phim trong Đại học Trung Nam quanh đi quẩn lại toàn chiếu mấy phim kinh điển đó thôi.

Rạp chiếu phim ở ngay bên thư viện, trong kiến trúc hạ ngầm, lúc này mới chỉ 1 giờ, mọi người đang đợi, vừa rồi trên đường đi tới, Khương Hồng Thược hỏi về bức tượng kỳ quái ở học viện mỹ thuật, nói thảm thực vật ở Đại học Trung Nam rất phong phú, nói chung là không nhắc tới chuyện bữa cơm nữa.

Chỉ là từ đầu tới cuối Khương Hồng Thược không nhìn mình, Trình Nhiên hỏi: “ Bạn có ăn kem không?”

Khương Hồng Thược bấy giờ mới quay đầu sang nhìn thẳng vào y, sau đó gật đầu.

“ Vị gì, dâu tây, vani, chocolate hay nguyên vi.”

“ Dâu đi.”

“ Được.”

Trình Nhiên dẫn Lý Duy đi tới quán giải khát cách đó không xa mua lấy cái kem ốc quế, Lý Duy mang cho mấy người khác, còn y thì mỗi tay cầm một cái, trở lại đưa vị dâu cho Khương Hồng Thược. Kết quả là vừa mới đưa tay ra thì có người chạy ngang qua như cơn gió, Trình Nhiên vội rụt tay về, một lớp kem bên trên bị rơi xuống tay Trình Nhiên.

Nam sinh kia vội vàng quay đầu xin lỗi, ba người Lý Duy chửi sau lưng, người kia rối rít xin lỗi thêm lần nữa, chạy còn nhanh hơn thỏ. Trình Nhiên đưa kem nguyên vị của mình ra: “ Hay là bạn ăn cái này.”

“ Không sao, mình vẫn ăn vị dâu đi. “ Khương Hồng Thược lắc đầu, lấy cái kem ốc quế bị rơi mất quả nửa kia, he hé môi, làm động tác thổi, sau đó cắn một miếng, ăn ngon lành:

Dáng vẻ hiền huệ ấy làm Trình Nhiên có cảm giác chẳng lành, lão tử hôm nay trêu ai mà làm gì cũng không thuận lợi như thế.

Trò chuyện một lúc tới giờ chiếu phim, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược ngồi ở hàng trước, ba người Lý Duy ngồi hàng ghế sau, rạp không lớn, chỉ có chức chứa chừng 150 người, quản lý khá lỏng lẻo, cũng không khoa học, một lúc sau mới có một sinh viên lớp trên bộ dạng ngái ngủ đi soát vé.

Đèn trong rạp tắt đi, Khương Hồng Thược cởi áo khoác ngoài đặt trên ghế, bên trong là áo len vàng gạo, loại áo len mỏng ôm sát người, nhiệt độ từ thân thể cô gái như truyền qua không khí mang theo cả hương thơm luôn vào mũi.

William Wallace trên màn hình có giành lại được tự do hay không không quan trọng nữa, quan trọng là Sophie Marceau đóng vai công nương Isabella mới khiến người ta muốn tưởng tượng phát sinh chuyện gì đó.

Trên phim khi nhân vật chính đang ôm Sophie hôn say đắm, ai cũng biết sắp diễn ra cảnh gì thì ... Băng bị kẹt rồi, rạp chiếu phim hỗn loạn, kháng nghị, la hét, nhân viên rạp vội vàng ra, phát cho tấm vé khác, hứa trong vài ngày tới sửa lại máy móc sẽ phát bù.

Đúng là .... Hôm nay ra ngoài không xem lịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận