Trùng Nhiên

Chương 81: Bước vào cuộc chiến ! (1)

Trình Nhiên mới đầu y giống như một người bàng quan nhìn hết thảy, nhìn đường phố, nhìn dòng xe, nhìn học sinh đeo cặp đi vào trường thi, còn cha mẹ đám học sinh tập trung ở cổng trường, cùng nhau lo lắng, kỳ vọng ... Muôn màu muôn vẻ tạo thành bức tranh cuộc sống.

Dần dần không khỏi bị cảm xúc của xung quanh tác động, sinh suy nghĩ miên man.

Tất cả mọi người đều liều mạng học, vì cái gì?

Có người nói, vì sau này có được công việc tốt, sau này có nhà có xe. Quan niệm đó, dù bây giờ hay là mấy chục năm sau nữa thì đều rất phổ biến, học vấn văn bằng là con đường theo đuổi của tuyệt đại đa số mọi người.

Nhưng đó không nhất định là con đường duy nhất, thành tích học tập của Trình Nhiên ở kiếp trước không phải xuất sắc nhất, nhưng khi ra ngoài xã hội, y vẫn có vị thế cao hơn nhiều so với bạn học có bằng cấp tốt hơn.

Y từng có người bạn nghiên cứu sinh, tốt nghiệp du học nước ngoài, bỏ tiền của công sức lớn. Kết quả trở về chỉ nhận tiền công ở đơn vị sự nghiệp bình thường, cưới vợ, sinh con, lại phải phiền lòng vì tiền sữa tiền bỉm. Lại có người bạn ở lại trường làm giáo viên, kết quả lương tháng cùng các khoản khác cộng vào hơn một vạn, hơn đứt anh bạn du học kia. Song so với những người bạn chịu ra ngoài bôn ba kinh doanh sáng nghiệp, bọn họ còn được báo đáp lớn hơn.

Ý nghĩa của việc học tập ở giai đoạn nhất định trong xã hội đã bị làm lệch lạc, phong khí xã hội khiến xí nghiệp rất chú trọng vào bằng cấp, cho nên khiến vào được đại học tốt trở thành việc bức thiết, thậm chí là con đường sinh tử.

Rồi cùng với xã hội phát triển cao hơn, bằng cấp sẽ không phải là đảm bảo vững chắc nữa, khi mà kỹ năng và kinh nghiệm mới là yêu cầu hàng đầu, nhiều người dù học vấn không cao nhưng nhiều năm chuyên sâu một nghề nào đó liền được hoan nghênh ... Rồi xã hội yêu cầu cao hơn với xã hội, những người có tư duy bảy nhảy sáng tạo liền như cá gặp nước.

Thế giới mỗi thời khắc đều biến hóa, sự tiến bộ của xã hội là điều tất nhiên.

Vậy, cái gì bất biến không? Cũng có, như tri thức học thuật, ở trong phòng thí nghiệm khoa học nghiêm ngặt, ở trong những thư viện đặc sệt mùi sách vở, vẫn có thứ mà xã hội hỗn tạp ngoài kia không với tới, họ mới chính là động lực phía sau mỗi cuộc cách mạng xã hội.

Cho nên Trình Nhiên nghĩ, ý nghĩa học tập một mặt là truy cầu thứ lưu truyền vĩnh hằng, thực hiện giá trị bản thân, lên lên đỉnh cao tri thức nhân loại, tiếp xúc với thứ vượt tầm hiểu biết số đông, thỏa mãn tâm lý bản thân, từ đó đi sâu vào tiếp cận chân tướng thế giới.

Mặt khác là thực hiện giá trị xã hội, học được tri thức nhất định, dùng nó mang lại lợi ích cho cuộc sống của mình, giúp khoa kỹ tiến bộ, thậm chí là sinh ra biến cách xã hội, có danh dự, kinh tế.

Còn đại bộ phận chúng sinh bình thường đi học theo đuổi tài phú.

Có điều không thể không thừa nhận, tài phú cũng là một phần giá trị nhân sinh, còn là một trong số giá trị quan trọng nhất.

Sử Ký của Tư Mã Thiên có câu rằng: “Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng” ý là người trong thiên hạ tất bật, bận rộn đều vì chữ lợi này mà đến, người trong thiên hạ rối ren, hỗn loạn đều vì chữ lợi này mà bôn ba. Mặc dù người trong thiên hạ vì lợi mà vất vả, ngược xuôi.

Thời đại nào, đại khái cũng là thế.

Két, cửa xe mở ra.

Trình Nhiên bị cắt đứng suy nghĩ, bị dòng người đẩy ra khỏi xe, tới cổng trường thi.

Trước cổng trường thi cũng cả đống cha mẹ đang căn dặn con cái mình, sau đó vẫy tay nhìn con vào trường thi, bản thân ở lại bên ngoài, người đứng ngồi không yên, người thì kiếm chỗ trống ngột bệt xuống đất, có người bắt đầu hút thuốc, chuẩn bị cuộc chờ đợi kéo dài.

Reng, reng!

Tiếng chuông từ bên trong sân Nhất Trung truyền ra, tăng thêm không khí khẩn trương của sáng sớm.

Trình Nhiên nghe tiếng chuông, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ: “ Quân địch còn 50 phút nữa tới chiến trường.”

Du Hiểu quay sang: “ Mày vừa nói gì thế?”

“ Không có gì đâu, nói linh tinh ấy mà, đi thôi.”

Tiếng chuông vừa rồi là tập hợp tổ giám thị, công bố những sự vụ cần chú ý trong kỳ thi, sau đó là nhận lấy đề thi niêm phong, mang tới các phòng thi chuẩn bị.

15 phút trước khi thi sẽ đóng cửa trường học, không cho đi vào nữa, trước khi vào phòng thi, học sinh tập hợp ở sân trông trước cửa phòng. Dưới ba khu phòng học của sơ trung Nhất Trung đều đông nghịt học sinh rồi, có tiếng loa nhắc nhở học sinh chuẩn bị vào phòng thi, chủ yếu là vệ sinh, cũng đã có đứa học sinh đi mấy lần, đái mãi không hết.

Trình Nhiên nhìn thấy Khương Hồng Thược ở khu phòng học năm thứ hai, cô hiển nhiên cũng nhìn thấy y rồi. Buổi sáng ở thành phố cao nguyên hơi lạnh, cô gái mặc áo khoác đỏ từ xa vẫy tay với y, Trình Nhiên cũng vẫy tay đáp lại.

Nha đầu đó mặc cái áo đỏ quê ơi là quê, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng không cứu vãn nổi, làm Trình Nhiên thấy tâm lý cân bằng hơn nhiều.

Giả sử lúc này có người rao “ai khoai lang nướng đây”, đảm bảo nha đầu xấu bụng thích trêu chọc người ta đó không biết trốn đi đâu.

Đang lúc rảnh rỗi nhìn quanh, Trình Nhiên bắt gặp bóng dáng cao ráo, không ngờ Tạ Phi Bạch mặc đồng phục ngoan ngoãn đứng trong hàng, bộ dạng như học sinh ba tốt vậy.

Khuôn mặt hắn rất bình tĩnh, không nhìn ra được vừa trải qua biến cố lớn, tuy ánh mắt thâm trầm hơn.

Trình Nhiên mỉm cười, sinh ra cảm xúc, thế giới hòa bình là điều tốt nhất.

Lại một hồi chuông nữa vang lên, giọng giám thị phát qua loa: “ Các em học sinh trật tự vào phòng thi.|

“ Quân địch còn 20 phút nữa tới chiến trường. “ Du Hiểu học rất nhanh, quay sang giơ ngón cái lên với Trình Nhiên: “ Đánh một trận thật đẹp nhé, tao vào phòng thi trước đây.”

“ Chiến thắng!” Trình Nhiên gật đầu cổ vũ, sau đó không lâu Trình Nhiên cũng theo chỉ dẫn của giám thị vào phòng thi của mình:

Môn thi đầu tiên là ngữ văn.

Giám thị giơ đề thi lên, cho học sinh cả lớp thấy niêm phong vẫn còn nguyên, sau đó xé niêm phong.

Quân địch còn 10 phút nữa tới chiến trường.

Từng đề thì được phát tới tới học sinh.

Giọng của giám kháo chính vang khắp toàn trường: “ Còn 5 phút nữa tới giờ thi, các em học sinh điền tên tuổi, số dự thi của mình.”

Thế là các lớp truyền ra tiếng ồn ào, người lật giấy thi, người mở hộp bút, tiếng bút va chạm lạch cách, tiếng bút viết xoàn xoạt lên giấy.

Trình Nhiên dù trải qua chuyện này không ít lần, nhưng khi ngồi vào phòng thi, trái tim vẫn thắt lại, hít thở mấy lần lấy bình tĩnh.

Lấy bút ra, rút nắp, đầu bút nhọn như mũi kiếm.

Còn Trình Nhiên lúc này là võ sĩ.

Rút đao.

Đúng 8 giờ, tiếng chuông chính thức tính giờ reo, lại một hồi sột soạt, phòng thi khác nhau, những người khác nhau nhưng đang cùng làm một động tác. 5 phút trước khi bắt đầu thi, Dương Hạ đọc lướt qua toàn bộ đề thì, năm đề đầu tiên cô đã rõ đáp án, đọc lại lần nữa xác nhận không nhầm lẫn, bắt đầu đặt bút viết.

Liễu Anh tính hấp tấp đọc đâu làm tới đó, Diêu Bối Bối tỉ mỉ đọc tận ba lần, Du Hiểu hít sâu một hơi rồi múa bút vèo vèo.

Trình Nhiên vẫn chưa bắt đầu, bút ở trên không trung, đề thi đầu tiên là tìm chữ chú âm có sai sót, liền một lúc ra bốn nhóm từ lạ, nếu trong đó có vài chữ không nhận ra thì đề này không làm nổi rồi.

Ờ, cảm giác B, C hơi sai ... Ừm, chữ này đọc ra sao, quan, quan, à đúng là B thật.

Mới đề đầu tiên đã lập bập, đề thứ hai là tìm từ sai trong câu, nếu đọc từng câu riêng, kỳ thực đều ổn, vẫn đề đây là câu trích dẫn từ sách, nếu không thuộc nội dung coi như đọc xong đề là bỏ.

Trình Nhiên nhớ lại một chút, sau đó viết đáp án.

Đề tiếp theo, vận dụng thành ngữ, không thành vấn đề, Trình Nhiên bắt đầu tìm được cảm giác, trả lời mỗi lúc một nhanh, viết ngày càng lưu loát.

Sau đó là văn đọc hiểu, vài Ngũ liễu tiên sinh truyện của Đào Uyên Minh.

Phần A đã làm xong, tới phần B, văn học hiện đại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận