Trùng Nhiên

Chương 178: Ngày mong đợi.

Tiền thì tất nhiên phải kiếm, Trình Nhiên dựa vào ưu thế kinh nghiệm bản thân và một số tiên tri để kiếm tiền là chuyện phải làm, chẳng có gì phải ngại. Nhưng với y, đó chỉ là nhánh phụ trong cuộc đời mình, bây giờ hưởng thụ cuộc sống đơn giản bình yên mới là chính.

Cho nên Trình Nhiên rất sẵn lòng để Tần Tây Trăn tham dự vào chuyện làm ăn này.

Còn một nguyên nhân chính, Trình Nhiên vốn lười, kiếp này y càng lười hơn.

Chỉ là sau khi hai người hợp tác thêm chặt chẽ, quan hệ thêm thân thiết, ở phòng luyện tập âm nhạc thường xảy ra một màn thế này, Tần Tây Trăn vô cùng quan tâm hỏi ban nhạc: “ Các em vất vả rồi, có muốn uống thứ gì không?”

Đám học sinh hưng phấn gật đầu: “ Có ạ, cám ơn cô giáo Tần.”

Sau đó Tần Tây Trăn quay sang Trình Nhiên: “ Chi tiền.”

Về sau mỗi khi Tần Tây Trăn hỏi, các em muốn uống gì, ăn gì không? Ban nhạc sẽ nhìn Trình Nhiên chằm chằm: “ Nhưng bọn em không có tiền.”

Tần Tây Trăn xòe tay ra: “ Chi tiền.”

Trình Nhiên muôn vàn bất đắc dĩ nói: “ Em có câu này không biết có nên nói hay không ….”

Cơ mà nói hay không cũng có ý nghĩa mẹ gì đâu, Tần Tây Trăn vẫn thản nhiên móc của y.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, bất tri bất giác tới lễ hội nghệ thuật rồi.

Đông chí năm 1997, không khí lạnh tập kích ào ạt, nhiệt độ giảm mạnh, nhiệt độ tụt xuống dưới 10 độ C, ai cũng mặc áo trong áo ngoài ba bốn lớp, trông như gấu mèo..

Hai ngày nữa thôi là đêm Giáng Sinh rồi.

Lễ Giáng Sinh, cái ngày lễ từ phương Tây truyền tới này được yêu thích mạnh mẽ bởi thanh niên trong nước, kỳ thực chủ ý vì nó cho mọi người một không khí náo nhiệt và lý do để vui chơi. Thường thì vào ngày này, đám học sinh sẽ tặng quà cho nhau.

Đám trẻ con trong khu tập thể Hoa Thông cũng không nằm ngoài xu thế này, mọi người tặng qua tặng lại cho nhau ... À, bây giờ có lẽ nên đổi thành khu tập thể Công ty Phục Long thì hơn, làm gì còn ai làm ở Hoa Thông nữa đâu.

Khu tập thể lên đèn sớm hơn mọi ngày, phố xá vắng tay rồi, 9 độ C, với thành phố nhỏ bốn mùa như xuân này thực sự là quá lạnh.

Có điều phải lạnh mới phù hợp với không khí Giáng Sinh, đám trẻ con còn hô hào tuyết rơi đi kia kìa.

Đông Chí là thứ hai, hôm nay không học tối, mai thứ ba là dạ tiệc biểu diễn nghệ thuật, Nhất Trung cũng rất có tình người, xế chiều tan học phá lệ cho học sinh về hết.

Gần tới Giáng Sinh và năm mới, lúc này xòe tay xin tiền cha mẹ là chính đáng nhất, còn chính đáng hơn cả xin tiền mua sách ôn tập gì đó.

Ở nhà Du Hiểu cũng đang diễn ra một màn như thế.

“ Mẹ ơi, cho con tiền, ngày kia là Giáng Sinh rồi, con mua quà tặng bạn.”

“ Con muốn mua cái gì, hay là mẹ đi siêu thị mua cho? Con muốn tự mua à? .... Thế có thu được chocolate không ... Được, được sau này mẹ không hỏi nữa, gần đây khó tính lắm đấy nhé, mẹ hỏi chút xíu đã giận.”

“ Cái gì con muốn 60 đồng? Nhiều thế? Tặng cho có thôi là được rồi mà ... Được, cầm đi.”

Khi mẹ Du Hiểu rút mấy tờ tiền ra, còn nghi ngờ nhìn con trai mấy lượt: “ Không phải con mua hoa tặng con gái chứ?”

Kỳ thực Du Hiểu cùng lắm chỉ tặng thiệp Giáng Sinh thường 3 hào, đẹp 5 hào một tấm, vài đồng thôi là đủ tặng hết cho người cần tặng, số còn lại hắn đút túi riêng. Ở loại chuyện này, Trình Nhiên và Du Hiểu nhất trí cao độ.

Ở nhà Trình Nhiên.

Từ Lan bê canh thịt dê vào phòng, sau đó đặt 20 đồng lên bàn Trình Nhiên.

“ Sắp cuối năm rồi, không phải các con thích tặng quà cho nhau à, cầm lấy mà mua đi .” Từ Lan hỏi: “ Sao năm nay con không xin mẹ trước, có tiền phải không?”

Úi dời, mẹ ơi, mẹ giả quá, nghe ngóng tiền của con còn kiếm cớ, Trình Nhiên đáp: “ Thì hồi mua hè chẳng phải anh em bọn con góp tiền xin mấy thứ kiếm tiền sao, con kể cho mẹ rồi mà.”

“ Đúng đúng, mẹ nhớ ra rồi, thím hai con kể với mẹ con tận dụng nhân công bên đó hết cỡ, vậy là bán được nhiều lắm hả? Kiếm được bao nhiêu thế?” Từ Lan thấy Trình Nhiên khai báo thành khẩn bỏ qua phần mớm cung, trực tiếp thẩm vấn luôn:

“ Anh em bọn con phải dốc hết tiền mừng tuổi ra làm vốn, giờ mới miễn cưỡng kiếm về được, mấy ngàn thôi .” Trình Nhiên không biết lần sau tụ hội gia đình, thím hai có tiết lộ lượng tiêu thụ của họ không, chuyện trong cửa hiệu do chị Tiểu Triệu quản lý, thím hai đa số thời gian đi chơi mạt chược, chỉ xem sổ sách thôi, chắc là không tính nổi doanh thu của họ.

Có điều chưa chắc, Thím Hai tinh lắm, không phải mê mạt chược thì giờ là bà chủ lớn rồi, dù sao thì biết cũng sao, Trình Nhiên chỉ cần nhằm chừng mực, không để tới mức người nhà can dự vào là được.

Thu nhập của anh em họ bây giờ, vẫn nằm trong mức cha mẹ họ chấp nhận được, thậm chí là còn vui mừng, khen biết làm ăn. Chứ lợi nhuận đạt mức kinh người vài chục vạn, e là hoảng hồn nhảy vào can dự rồi, khi đó cách cục bình yên của gia đình sẽ bị làm loạn.

Cho nên Trình Nhiên sau này mới muốn liên hệ nhà máy in làm, bớt tinh lực, chỉ cần trả tiền là đủ, khi ấy à, kiếm tiền nhiều, cha mẹ cũng không biết.

Quả nhiên Từ Lan xoa đầu con trai: “ Vậy hả, kiếm được tiền rồi thì phải học cách tiêu tiền, mẹ không giữ hộ đâu, con tự tích góp đi, sau đó tính toán an bài, đừng lãng phí. 20 đồng này cứ cầm, mẹ cho con. Cơ mà mẹ giao hẹn trước, con làm gì thì làm, không được ảnh hưởng tới thành tích, nếu không cha con sẽ về nói chuyện với con đấy.”

Trình Phi Dương đã dẫn quân tới huyện Bố Lô rồi, đi đã ba ngày, Đông Chí cũng không về.

Về địa lý, huyện này nằm ở phía bắc thành phố Sơn Hải, là yết hầu liên hệ giữa 3 châu tự trị và mười mấy thành phố chính trong tỉnh, đồng thời là nút thắt thông tin, một khi thuyết phục được chính phủ nơi này, tiếp đó chiếm địa bàn toàn bộ vùng tây bắc tỉnh sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Vì thế Trình Phi Dương phải đích thân đi một chuyến.

Trình Nhiên cũng biết thành tích của mình là cơ sở ổn định tất cả mọi thứ trong nhà, nếu lúc nào đó tụt xuống, tinh thần duy trì cha mình sẽ giảm xuống.

Ăn hết bát canh thịt dê củ cải, Trình Nhiên đem bát đi rửa, sau đó bụng nô nê ấm áp về phòng.

Trên bàn đã bày một số thiệp.

Đều là do Du Hiểu tan học mua về, mua số lượng lớn luôn, bên trên đó người ta cũng viết tay "Chúc mừng Giáng Sinh" hộ rồi, bớt thời gian công sức. Nhưng mà thiếp gửi cho Khương Hồng Thược không thể dùng loại này, với lại dưới sự "kiến nghị" sặc mùi uy hiếp của nha đầu đó, còn phải thêm cả ảnh gần nhất.

Chủ yếu Trình Nhiên cũng chẳng biết tặng cái gì cho Khương Hồng Thược, ở mặt này Trình Nhiên thực sự là kinh nghiệm ít ỏi tới đáng thương. Tặng chocolate à, thường quá, chỉ đành thuyết phục bản thân, với Khương Hồng Thược mà nói, thu được ảnh và thiếp của mình là đã vượt qua loại quà hình thức khác rồi.

Tới giờ Trình Nhiên nhận được hai bức ảnh của Khương Hồng Thược rồi, cái đầu tiên là cô tạo dáng bắn súng bên bốt điện thoại đỏ của London, tấm thứ hai cô ghi chú thích là ở trong lớp học uống nước bị người ta chụp lại. Trong ảnh, cô cầm cốc nước, khả năng là đã phát hiện ra có người chụp trộm mình, mắt trợn lên liếc xéo về phía ống kính.

Bối cảnh sau lưng là bảng đen, ngoài cửa sổ có dây leo rậm rạp, cô gái đơn thuần trong veo như nước, tự nhiên không kiểu cách, nhìn thấy thân thiết như ngồi cạnh vậy.

Cô gái này riêng phần tặng quà đã hơn đứt y rồi.

Cửa sổ mờ sương lạnh, trong ánh sáng ấm áp của phòng học, loa còn phát ra vài Casablanca khiến người ta hồi ức.

Ôi những môi hôn ngọt ngào trong Casablanca.

Giờ là những môi hôn âu sầu vì người đã xa.

Hỡi anh yêu mau quay về bên Casablanca.

Lòng vẫn mãi mãi yêu anh dù thời gian có lướt qua.

Đời sống cũng có những trái tim đau như tim em đang tan nát.

Cũng có lúc nước mắt đã rơi mau như mi em âu sầu.

Cuộc đời này và chuyện phim kia là như nhau.

Bàn tay em gầy theo tháng năm đau.

Mà người đi, đi xa xôi mang theo ước mơ ta cùng trao.

Ôi những môi hôn ngọt ngào trong Casablanca.

Giờ là những môi hôn âu sầu vì người đã xa.

Hỡi anh yêu mau quay về bên Casablanca.

Lòng vẫn mãi mãi yêu anh dù thời gian có lướt qua..."

Mới nhận được thiệp Giáng Sinh mà Trình Nhiên đã mong nhận được thiệp năm mới của Khương Hồng Thược rồi.

Thực sự là cô gái khiến người ta nhớ nhung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận