Trùng Nhiên

Chương 113: Đua tranh!

Ăn xong bên này tiếp tục sản xuất thẻ bài, phía bên kia Trình Nhiên ngồi trước máy vi tính dùng phần mềm CAD làm mẫu vỏ hộp, sau đó in ra, dán lên giấy dày 1 mi-li-mét, sau đó phủ thêm lớp màng bóng, vậy là cái hộp bề ngoài đẹp đẽ hình thành.

Tất nhiên công đoạn làm hộp vẫn là thủ công.

Cái hiệu in này của thím hai đúng là chẳng thiếu một cái gì cả, dùng tấm bìa mỏng để phân các loại bài công năng khác nhau, thế là bộ Tam Quốc Sát hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt.

Nhìn công đoạn chế tác rườm ra thế này, Trình Nhiên chẳng lo giai đoạn này có bản nhái, với lại thứ này coi như thương hiệu là được, bản quyền thương hiệu nắm trong tay mình, kỳ thực bản nhái cũng có lợi cho truyền bá thương hiệu ... Tất nhiên khi bản nhái chưa quá thịnh hành thôi.

Bây giờ muốn làm nhái cũng khó, muốn nhái thứ này ở phạm vi nhỏ thì dùng tới hiệu in ấn như họ sản xuất, nếu không phải có hiệu in của mình thì chi phí chết luôn. Còn người có hiệu in của mình, giống như Triệu Thanh Phân nói, muốn kiếm tiền khó gì, không phải tốn công tốn sức làm thứ này, bọn họ nhận việc từ các đơn vị làm còn chẳng xuể nữa là.

Đây là giai đoạn lãi lớn của các hiệu in, chẳng ai bỏ công đi làm chuyện tốn sức chẳng lãi được là bao.

Cũng chỉ có Trình Nhiên, y thuần túy vì hứng thú mà làm ra thứ này.

Có điều khi mạng internet chưa phát triển, thứ này có phổ biến được không vẫn phải đợi kiểm nghiệm.

Giờ chỉ có thể ngồi đợi gió đông .

100 bộ bài, dù huy động hết nhân lực trong cửa hiệu của nhà Trình Tường thì cũng không thể làm xong trong vòng hai ngày, vèo một cái cuối tuần đã qua. Cũng may là bọn họ chưa có nhu cầu cấp thiết như thế, nên có thể thong thả hoàn thành. Nhưng điều này cũng khiến Trình Nhiên điều chỉnh kế hoạch, nếu thực sự nghiêm túc làm thứ này, cần có đội ngũ riêng, chiếm dụng nhân lực nhà thím hai là không đủ.

Trình Nhiên cũng chú ý tới tình huống xung quanh.

Phía cha y vẫn tích cực giao thiệp với bưu điện Sơn Hải, được Tạ Hậu Minh ra mặt đảm bảo, cục trưởng bưu điện đồng y nhập thiết bị bản địa tiến thành thí điểm thăng cấp hệ thống cũ kỹ của họ.

Cũng là coi ngựa chết như ngựa sống thôi, còn nước còn tát. Cục trưởng Tương Tiến biết vị tiền nhiệm của mình rớt đài thế nào, do dân oán sục sôi, giờ các đơn vị ở thành phố Sơn Hải hễ nhắc tới bưu điện là nghiến răng tức giận vì sự lạc hậu của họ. Lần này Tương Tiến được thị trưởng Lý Tĩnh Bình khâm điển lên thay là để chỉnh đốn hệ thống bưu điện, chuyện thành phố du lịch quốc tế đã là lửa cháy ngang mày rồi, thông tin liên lạc còn kém cỏi như thế thì quảng bá thế nào.

Lý Tĩnh Bình vừa rồi còn đề xuất "đại quyết chiến", đang hừng hực khí thế làm ra cho tiếng tăm ở hạng mục này, thời cơ trao vào tay anh rồi, anh mà không làm ra thành tựu, dưới đại hoàn cảnh xã hội như thế thì mời anh đi cho, lai lịch thế nào cũng vô dụng.

Tiểu đội kỹ thuật của công ty Phục Long giờ thì ăn ngủ luôn ở cục bưu điện, đứng đầu là Lý Minh Thạnh, cũng là một sinh viên năm xưa được Trình Phi Dương tuyển dụng, tự tay chỉ dẫn. Mặc dù không được thông minh sáng dạ như Vương Hưng, kẻ nhận tiền Triệu Bình Truyền để ăn trộm tài liệu, nhưng hắn được cái kiên trì chịu khó, đức tính phù hợp với nhân tài kỹ thuật.

Khi Lý Minh Thạch lên đường, Trình Phi Dương còn làm buổi động viên, đặt tiểu tổ bọn họ tên "bộ đội đặc chủng" màn theo máy điều khiển lưu trữ bản "chiến lang" thay thế máy cũ của Nhật Bản ở bưu điện, Trình Phi Dương kỳ vọng đơn vị đặc chủng này sẽ đánh trận vẻ mang mở ra cục diện mới của công ty.

Vậy là mọi thứ đã đầy đủ, giờ xem thiết bị thay thế chạy thử có ổn định không?

Tin tức truyền về khu tập thể Hoa Thông, gây xôn xao không nhỏ.

Liễu Quân đánh giá không cao:” Quá hoang đường, cục bưu điện là cái đống hỗn loạn bao năm mà Trình Phi Dương cũng đâm đầu vào à?|

Trương Phi cùng hội cùng thuyền với Triệu Bình Truyền nghe tin này thậm còn cùng nhau uống rượu ăn mừng.

“ Lão Triệu, anh thật lợi hại, ép Trình Phi Dương phải mua lại cổ phần, chèn ép tài chính của hắn, giờ hắn đói quá ăn quàng rồi, lần này hắn chết chắc. Còn nhờ cục trưởng trước của cục bưu điện là gì nhỉ? À, họ Tiền, Tiền Minh, cũng ý đồ cải tổ bưu điện đấy, nhưng bưu điện đó nát rồi, thế nên làm hỏng việc cũng mất chức luôn, Trình Phi Dương không biết tự lượng sức. “

Triệu Bình Truyền chạm cốc: “ Hắn luôn là thế mà, luôn nghĩ bản thân tài giỏi hơn người khác, để trắng mắt ra đi.”

Ở nhà Dương Hạ, hai vợ chồng đang ở phòng khách bàn tán thì cửa phòng Dương Hạ mở ra, cô giả vờ đi lấy nước, thấy cha mẹ mình không nói nữa, trên đường về phòng, ngập ngừng: “ Cha, mẹ ... Nhà Trình Nhiên có làm sao không?”

Tương Cầm đứng dậy, đi tới nắm vai Dương Hạ đẩy về phòng:” Hạ Hạ, con còn nhớ mẹ nói gì với con không, học cho tốt, ba năm sau nếu con thi được vào trường đại học tốt, tới khi đó con muốn làm gì, cha mẹ cũng không quan nữa.”

Dương Xuyên cũng nói:” Hạ Hạ, con chỉ cần chú tâm vào học thôi, tuổi của con chưa cần để ý tới mấy chuyện này.”

Dương Hạ biết dù mình có lo hơn nữa thì chẳng giải quyết được gì, gật đầu về phòng.

Sau khi quân huấn kết thúc liền chính thức tiến vào cuộc đời cao trung.

Ở trong hoàn cảnh học tập lẫn cạnh tranh đều rất rõ rệt như ở Nhất Trung, mỗi học sinh đều cố gắng có được trạng thái tốt nhất bước vào năm học mới. Nhiều thiếu niên trước kia còn ngây thơ, ở hoàn cảnh chung như thế cũng mau chóng trưởng thành.

Trải qua thời gian quân huấn, có một số học sinh nổi bật lên, ví như Tề Thịnh của lớp số 6, nhiều chuyện của hắn bắt đầu lưu truyền trong đám học sinh. Có người nói trong nhà Tề Thịnh hình như có người làm quan, người thì nói Tề Thịnh quen biết rất nhiều học sinh lớp trên. Nhưng đó chỉ là chi tiết phụ thôi, quan trọng là ngày hôm đó ánh nắng nhu hòa, hắn ngồi giữa vòng tròn chuyên tâm chơi ghita, giọng ca sâu lắng để lại ấn tượng khó quên trong lòng nữ sinh.

Tề Thịnh học ở Trung học Đốc Đức, thế nên ngay từ khi vào Nhất Trung đã có cảm giác ưu việt hơn người. Đó là lời lưu truyền ở Sơn Hải mấy năm gần đây, chất lượng học sinh của sơ trung Nhất Trung đã không thể so bì với trường tư như Đốc Đức nữa. Nguyên nhân cũng khá đơn giản, cao trung Nhất Trung muốn giữ truyền thống của mình, cho nên học sinh sơ trung Nhất Trung được giảm điểm, được đóng học phí cao để lên hệ cao trung.

Còn Đốc Đức là trường tư, học sinh đỗ vào được cao trung Nhất Trung hoàn toàn dựa vào thực lực, hơn nữa nhà cho con vào học trường tư thì cũng cần có điều kiện kinh tế nhất định, Đốc Đức còn được gọi là trường nhà quý tộc, bởi thế bình thường không để học sinh bình dân Nhất Trung vào mắt.

Đốc Đức ngày càng có thành tích tốt thì cái xu thế này ngày một rõ ràng, thậm chí lên cao trung rồi vẫn có những nhóm chỉ chơi với học sinh tới từ Đốc Đức.

Tình huống này khiến cho rất nhiều giáo viên của cao trung Nhất Trung buồn bực.

Vất vất vả vả bồi dưỡng học sinh, vậy mà chúng như lũ sói, cho ăn lại không thân, vẫn cứ cho rằng mình là học sinh Đốc Đức. Cái phong khí này từ năm thứ hai, thứ ba lan xuống học sinh mới vào trường rồi.

Hiệu trưởng Mã Vệ Quốc rất lo, trung học Đốc Đức thực hiện chuyện tẩy não học sinh như thế không chỉ một sớm một chiều, bọn họ đang suốt ngày tuyên truyền chuyện này ... Ý đồ thành lập hệ cao trung đã rõ ràng, không chừng một lúc nào đó thời cơ chín muồi sẽ hành động, như vậy ưu thế nguồn học sinh ưu tú của Nhất Trung sẽ bị cái trò tạo thế liên tục này cướp đoạt mất.

Cần phải cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận