Trùng Nhiên

Chương 191: Nam nhân của vua hải tặc (1)

Trình Nhiên mặc dù cực kỳ động lòng, nhưng thực lòng y không hề muốn nhận món quà này: “ Chú Tạ, cháu không nhận cái ô này được, nếu nhận thì tiếng ‘chú’ này cũng không gọi được nữa rồi.”

Tạ Càn lắc đầu: “ Không được, không được, đã gọi chú rồi thì phải nhận quà chứ. Thế này đi, cháu đừng từ chối vội, cũng không có gì đâu, chẳng qua là ký cái tên lên giấy là xong ấy mà.”

Làm gì có chuyện đơn giản như vậy?

Người này có ý gì, nếu là tặng quà giá trị lớn như ngọc thạch hay đồng hồ đắt tiền, giá trị không bằng cửa hiệu, nhưng chắc chắn gây chấn động hơn, cha mẹ y sẽ kiên quyết từ chối.

Còn tặng cửa hiệu, đích thực mang chút hàm ý đảm bảo cho tương lai của Trình Nhiên hơn là món quà giá trị cao, có thể vòng qua được rào chắn tâm lý của cha mẹ y.

Chuyện này giống như một sự thăm dò có thiện chí.

Người này lo nhà mình dựa vào ơn cứu mạng đó mà bám vào anh trai hắn sao?

Nếu đơn thuần là tạ ơn, sau phải đợi tới nửa năm sau mới tới? Chắc là nghe được từ đâu đó nhà Trình Nhiên thân thiết với nhà anh trai hắn, anh trai hắn lại đưa tay hỗ trợ hạng mục của Trình Phi Dương.

Bỏ ra hai cửa hiệu đảm bảo tương lai cho Trình Nhiên, chặt đứt lý do nhà mình dựa dẫm vào Tạ gia, để anh trai mình yên lòng ư?

Công bằng mà nói, nếu người này có ý nghĩ đó thì bảo vệ gia đình mình như thế không thể nói là sai.

Nếu vậy mình mà không nhận, có khi hắn lại cho rằng nhà mình có ý đồ lớn hơn không?

Thật phiền.

Tạ Hậu Minh cười lớn nói vào: “ Trình Nhiên, cháu cứ nghĩ cho kỹ, chú của Phi Bạch giàu lắm, đại phú hào đấy, hai cửa hiệu cũng như nhổ một sợi lông của chín còn trâu thôi, lúc này không xẻo thì đợi tới bao giờ mới xẻo.”

“ Con cháu trong nhà cả mà, tất nhiên chuyện gì cũng dễ dàng thôi. “ Tạ Càn vỗ ngực: “ Giống Phi Bạch ấy, Trình Nhiên, sau này cháu cần gì cứ nói thẳng với chú, kể cả tán gái cưới vợ cần nhà cần xe, nói với chú là được.”

Tạ Hậu Minh cũng nói vào: “ Trình Nhiên, cháu giống Phi Bạch, cứ gọi một tiếng chú út đi cho cậu ấy thỏa mãn.”

Trình Nhiên dám khẳng định Tạ Càn có ý thăm dò, nhưng cũng cảm giác được chân thành báo ơn của hắn, nghĩ một lúc gọi: “ Chú út.”

Tạ Càn tâm tình rất tốt, xoạch một cái mở chai bia, nhất quyết muốn cùng Trình Nhiên uống cạn, Từ Lan cản không được, chung quy trong lòng có chút bất an, thấy người này hành xử mang phong cách giang hồ quá đạm.

Tạ Hậu Minh tựa hồ hoàn thành một đại sự, lật lại chuyện cũ, chỉ trích Tạ Càn bán kỹ thuật phải tốn công hoàn thiện: “ Không phải vấn đề nhãn quang, cậu có nhãn quang, nhưng thiếu cách cục thiếu khí độ, lấy cục tiền lớn rồi làm gì, chuyện có thể làm cả đời giờ giao cho người khác rồi. Cái công ty mua kỹ thuật của cậu, năm ngoái nhận đơn đặt hàng từ mấy quốc gia liền, bao nhiêu tiền đấy. Lại còn tiếp tục phát triển được nữa chứ, cậu thế nào cũng hối hận thôi.”

“ Chí hướng của em khác anh, em không thích cả đời lặp đi lặp lại làm một chuyện, thế nên em mới nhảy ra khỏi quốc xí, nếu giờ em ôm khư khư cái máy đó rồi kiếm bát cơm ổn định cả đời, vậy có khác gì làm việc ở quốc xí chứ. “ Tạ Càn có lý của mình: “ Con người mỗi giai đoạn có suy nghĩ khác nhau, có lẽ mười năm sau em hối hận thật, ít nhất không phải bây giờ. Giờ em vẫn thấy cuộc đời này giống leo núi ấy, leo lên một ngọn núi có khi mới thấy con đường khác, thấy ngọn núi cao hơn, chứ cứ dậm chân tại chỗ là không được.”

Trình Phi Dương gật gù, câu này hợp cách nghĩ không ngừng phấn đấu của hắn.

Tạ Hậu Minh khoanh tay dựa vào lưng ghế: “ Thế thì cậu nói đi, kế hoạch sau này là gì?”

“ Thế giới này đang biến đổi rất nhanh, em tin anh tới Bắc Kinh tham dự hội nghị đã thấy rồi đấy, giờ khắp nơi có ai không muốn tranh thủ làn gió mới để làm nên sự nghiệp, thay đổi số mệnh. Giờ là thời đại mới rồi, mạng internet đã tới, tuy chậm hơn người ta nhiều năm, nhưng em dám nói mỗi năm sẽ là giai đoạn mới, tương lai muốn dẫn đầu trào lưu thì theo làn sóng internet.”

Ngay cả người làm về thông tin như Trình Phi Dương cũng không dám khẳng định như thế, internet cũng chỉ thuận lợi cho tra cứu tư liệu thôi, ứng dụng vào đời sống còn chưa nhiều.

“ Chú út, sao chú có phán đoán ấy? “ Trình Nhiên tò mò:

“ Gọi một tiếng chú út rất hay. “ Tạ Càn vỗ bàn nhìn quanh: “ Mọi người xem, chỉ có Trình Nhiên là tin em.”

Tạ Hậu Minh cười không nói.

“ Chuyện này là nhờ vào hoạt động của em đấy, mọi người tưởng em không làm gì cả à? Phía Bắc Kinh cuối năm vừa rồi liên tục mở hội nghị, triệu tập toàn tinh anh trong giới, bọn họ đang trù bị thành lập Bộ sản nghiệp thông tin rồi, còn định ra cách quản lý mạng internet quốc tế, một khi chế độ được kiến thiết lên, trọng tâm phát triển của quốc gia trong tương lai sẽ dịch chuyển về phía đó. Sản nghiệp thông tin, điện tử, phần mềm sẽ được hưởng lợi, đây chính là ngọn gió đông, sẽ khiến trăm nhà đua tranh, đây là tương lai, em nghĩ thôi đã không ngồi yên được rồi.

Tạ Càn quay sang Trình Phi Dương: “ Lão Trình, sản nghiệp thông tin của các anh cũng thế, đây là cơ hội cực cực lớn.”

Trình Phi Dương gật đầu: “ Điểm này thì tôi hiểu, nhưng mà sản nghiệp thông tin này ở nước ngoài đã có những người khổng lồ thống trị rồi, thị phần trong nước ngoài nước đều bị họ chiếm lĩnh, người khác không ngoi lên được.”

“ Thế thì anh chưa thấy hết, miếng bánh này to lắm, và vẫn đang liên tục to lên, còn chưa chia hết đâu, ai cũng sẽ có phần, quan trọng anh có quyết tâm theo đuổi nó, cứ tích lũy kỹ thuật nâng cao thực lực, rồi ngày đó sẽ đến.”

Tạ Hậu Minh hỏi: “ Xem ra cậu nghiên cứu phương diện này kha khá rồi, muốn nhảy vào à?”

Tạ Càn hỏi: “ Anh nhớ Trần Tứ Thông không, trước kia anh hay gọi là Trần Lão Tứ ấy.”

Tạ Hậu Minh bật cười: “ Làm sao anh quên được, hồi nhỏ anh đánh thằng đó suốt mà, về sau học cùng đại học với cậu đúng không? Tới giờ vẫn liên lạc với hắn à?”

“ Hồi em nghiên cứu cái máy lọc nước qua lại với Trần Lão Tứ liên tục, nhờ hắn hỗ trợ kỹ thuật rất nhiều. Trước kia hắn làm trong sở nghiên cứu thông tin điện tử Thành Đô, sau ra ngoài lập công ty phần mềm, đặt tên là Lợi Quang, mấy năm qua gây dựng được đội ngũ khá lắm, em và hắn bàn bạc, nhân ngọn gió đông này lập cái trang web, chỉ là chưa xác định phương hướng .”

“ Cậu vẫn láu táu như thế, nói rõ nhiều rốt cuộc chưa chắc cái gì cả.”

Tạ Càn xua tay: “ Anh cứ nghe hết nào, em là đứa không đáng tin thế à, em nói chưa chọn là vì có nhiều phương hướng chứ không phải là không biết làm gì, anh nghe này, tổng cộng có tám cái .”

Trình Nhiên chăm chú lắng nghe, kỳ thực ở thời kỳ đầu của internet thì gần như không có con đường nào sai cả, khác nhau chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, những phương hướng mà đám Tạ Càn nghĩ ra, sau này đều được thực hiện hết.

Thời đại đó chỉ cần là người dám nghĩ dám làm, làm bất kỳ cái gì cũng được, nhưng một số thứ thời cơ chưa đúng, chẳng biết có thể cất cánh bay không, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm của mình, đề xuất chút kiến nghị, chỉ tay nói: “ Chú út, chú nhìn cái này đã ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận