Trùng Nhiên

Chương 502: Cô gái thuộc cung thiên xứng.

Gần đây Tần Thiên cũng có chút phiền não, mấy ngày trước Thiên hành đạo quán phát thưởng, chiều thứ bảy cô tới làm thêm, Tương Chu phát cho cô một phong bao đỏ, bên trong có 5000 đồng.

Điều này khiến Tần Thiên ngạc nhiên. Từ sau Tết cô không còn đi làm thêm thường xuyên như trước, vì trong nhà đã ổn định dần, cô không thể bỏ lớp vũ đạo, bởi vậy mỗi tuần chỉ đi làm thêm vào thứ bảy chủ nhật. Tiền lương của cô hiện mỗi ngày được 80 đồng, mỗi tháng kiếm được 640 đồng, vậy là đã rất nhiều. Phía nhà máy cha cô có chuyển biến, nghe nói là chính phủ ra mặt, xử lý hậu quả do đám Lôi Vĩ và Vương Lập Cương phá hoại, làm trung gian đưa công ty có điều kiện thực lực bên ngoài tới đầu tư vào nhà máy cha cô, cha cô có cổ phần, vẫn làm giám đốc nhà máy, tiền nợ lương công nhân cũng được giải quyết.

Cha cô từ trạng thái thất hồn lạc phách đã lấy lại đấu chí, mẹ cô không tiếp tục ở nhà nữa. Biến cố này làm mẹ cô ý thực được, cái nhà này không thể dựa vào cha cô duy trì, mẹ cô mở một lớp dạy vũ đạo ở ngoài, bằng vào danh tiếng trước kia tuyển sinh, thu hút được 20 học sinh.

Còn Tần Thiên trước kia mỗi tháng có 400 đồng tiêu vặt, cô bảo cha mẹ cô không cần cho tiền cô nữa, cô đi làm thêm đủ chi tiêu cá nhân rồi. Huống hồ từ khi đi làm, cô càng thêm quý trọng tiền kiếm được, chi tiêu ít hơn trước nhiều lắm, để dành được một ít.

Cha mẹ Tần Thiên vừa cảm động lại vui mừng trước sự trưởng thành của con gái, đương nhiên không từ chối tâm ý của cô.

Mỗi tuần chỉ làm việc có hai ngày, Tần Thiên thấy thu nhập của mình vậy là cao lắm rồi, vậy mà Tương Chu còn phát cho cô phong bao tới 5000, cô không dám nhận, kết quả Tương Chu nói đó là báo đáp cho công sức của cô tham gia kiến thiết tầng 2.

Tần Thiên thăm dò đây có phải là ý của Trình Nhiên không?

Tương Chu gật đầu không giấu giếm gì.

Điều này làm nội tâm Tần Thiên thấp thỏm, khi kiến thiết tầng 2, đám Tạ Phi Bạch đúng là có hỏi ý kiến toàn bộ phục vụ viên trong quán, khi đó Tần Thiên đơn giản nghĩ là việc mình nên làm, huống hồ cô cũng muốn bận bịu để khỏi phải nghĩ nhiều chuyện trong gia đình.

Đám Tạ Phi Bạch đúng là có ý tưởng của mình rồi, nhưng mà đến khi thực hiện thì con mắt thẩm mỹ nghệ thuật quá nát, nên tiếp nhận rất nhiều ý kiến của cô.

Điều ấy khiến Tần Thiên như biến thành nhà thiết kế vậy, bất tri bất giác, cô cũng thấy mình rất hưởng thụ quá trình này. Từng ngày nhìn tầng 2 dẫn dần thành hình theo ý tưởng của mình, là thứ giúp cô vượt qua giai đoạn tăm tối của gia đình.

Tương Chu thấy Tần Thiên còn ngần ngại không dám nhận tiền, khen ngợi một phen: “ Cầm đi, đó là thứ em đáng được nhận, phải nói tầng 2 dựa theo kiến nghị của em thiết kế, không gian hết sức thoải mái, vừa hiện đại lại có tính nghệ thuật, phân chia khu vực rõ ràng, khiến mỗi người tới đây đều tìm được nơi thuộc về mình, khách hàng khen ngợi rất nhiều. Không tệ đâu, vốn mở quán net không có quá nhiều điểm nhấn như mở cà phê board game ở tầng 1, nhưng nhờ có em, Thiên hành đạo quán vẫn đi đầu về phong cách đấy ...”

Tần Thiên không từ chối, cầm phong bao đỏ nặng trĩu lên tầng hai, nhìn không giam mạng do cô thiết kế, nhìn chỗ ngồi giống kiểu bậc thang của rạp hát, nhìn khu học tập vi tính, nhìn dải đèn màu giăng trên tường, nhìn những cành cây tạo ra khu vực ngăn cách tự nhiên độc đáo, đồng thời là điểm nhấn trang trí.

Cảm giác vô cùng thành tựu.

Tất cả những thứ đó đều từ ý tưởng trong đầu cô đi ra hiện thực, nhưng người biến ý tưởng đó thành hiện thực là nam sinh kia.

Tần Thiên cảm giác mình nợ Trình Nhiên rất nhiều, điều này khiến cô thấy không dễ chịu chút nào, có lẽ đó là sự cố chấp của cô, cô không thích nợ người khác. Giống như lúc mới đầu quen biết Trình Nhiên, mỗi lần đi ăn cơm đều là do cô trả tiền mới khách. Cô quen làm như thế rồi, cô không thích cảm giác nợ người khác, điều ấy khiến cô bất an.

Hay giống như thời làm bạn gái Quách Dật, kỳ thực là Tần Thiên lấy Quách Dật làm lá chắn, ngăn cản đám nam sinh khác làm phiền cô, vì cảm giác mình nợ Quách Dật, cho nên cô coi làm bạn gái hắn là trả nợ.

Giống như giai đoạn nhà mình gặp khó khăn, Quách Dật bênh vực cô, hết sức ân cần với cô, cô liền nhân nhượng hắn, để hắn có vài hành động quá giới hạn.

Tần Thiên là thế, nợ ai cũng không thoải mái, muốn trả lại cho đối phương thứ tương ứng mình có, cảm giác đó trong cô rất mạnh mẽ, thậm chí thành chấp niệm.

Cô chỉ biết thầm mắng, cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khốn kiếp của cung thiên xứng.

Vậy có mình có thể trả cho Trình Nhiên cái gì đây, bất giác cô nhớ tới lời hôm đó Trình Nhiên nói, muốn bao nuôi cô, thậm chí muốn cô sinh con ... Mặt Tần Thiên nóng như lửa đốt, nhỏ phì phì liền ba cái.

Cho nên từ Thiên hành đạo quán đi ra, Tần Thiên gửi tin nhắn cho Viên Tuệ, Viên Tuệ và cô gặp nhau ở phố đi bộ trung tâm thành phố, sau đó cô dẫn người bạn thân kiêm quân sư của mình vào trung tâm thương mại Ito-Yokado.

Cô kể cho Viên Tuệ nghe nhờ Trình Nhiên giới thiệu, cô có được việc làm thêm lương cao, rồi cô giúp đỡ nên người ta báo đáp bằng phong bao lớn, nên cô muốn mua cho Trình Nhiên một món quà để đáp lại. Vì một số tâm tư bí mật, cô không nhắc tới chuyện Trình Nhiên là ông chủ Thiên hành đạo quán, cô cũng biết Trình Nhiên không thích bị chú ý.

Từ xưa tới nay trừ cha mình ra, Tần Thiên chưa bao giờ mua quà cho nam nhân nào cả, mà mua quà cho cha cô đa phần là thắt lưng, áo, cùng với giày dép mà cô biết kích cỡ. Giờ mua quà cho Trình Nhiên, cô cứ thấy chuyện này có chút ái muội, nên gọi Viên Tuệ tới, giống làm người chứng kiến, thể hiện rằng hết thảy đều quang minh chính đại.

Viên Tuệ nghe hết đầu đuôi câu chuyện cũng ngạc nhiên bì Trình Nhiên lại có quan hệ thân thiết với Thiên hành đạo quán, sau đó vội vàng nhắc: “ Bạn đừng có ngốc, bị người ta bán rồi còn giúp đếm tiền, bạn xinh đẹp như thế, muốn tới đâu làm thêm mà chẳng được, dù có là Thiên hành đạo quán, còn cầu mà chẳng được ấy chứ.”

Tần Thiên đẩy Viên Tuệ một cái: “ Mau giúp mình chọn quà đi, mình thấy mua máy CD được đấy, tặng nam hay nữ đều được cả.”

Viên Tuệ liếc Tần Thiên một cái, ý muốn bảo, bạn có chủ ý rồi, còn gọi mình tới làm gì, nhưng vì Tần Thiên hứa mua cho cô một bộ quần áo, nên vẫn bị mua chuộc.

Hai nữ sinh tới khu bán hàng của Sony, Tần Thiên hỏi máy CD mang theo người serie DE, xác nhận là loại mới nhất, được phục vụ viên đưa tới quầy thu ngân, bỏ tiền ra mua ngay.

Viên Tuệ thì thấy cái giá 3400 đồng mà hết hồn. Nhà Tần Thiên giàu có, cô không lạ gì cả, dù thời gian trước khó khăn cũng không giảm ấn tượng về sự rộng rãi của Tần Thiên, nhưng mà bỏ ra 3400.

... Tặng Trình Nhiên?

Như thế có phải là quá nhiều không?

Viên Tuệ thậm chí chưa từng cầm trong tay số tiền lớn đến thế chứ nói gì tới đem tiêu, nhưng nhìn gương mặt phơi phới niềm vui của cô bạn, cô cưỡng ép mình ngậm miệng.

Tiếp theo đó Tần Thiên và Viên Tuệ đi dạo phố, mua cho mình hai bộ quần áo, đều không đắt. Tần Thiên rất biết cách ăn mặc, lúc nào cũng nổi bật, đó là vì cô vóc dáng tốt, mặc cái gì lên người cũng đẹp cả, hai nữa cô có con mắt thẩm mỹ, khéo léo trong việc phối đồ, kỳ thực xưa nay cô không dùng hàng hiệu đắt tiền. Đồng thời cũng mua cho Viên Tuệ một cái quần jean, khiến Viên Tuệ cao hứng cầm cái quần xoay mấy vòng tại chỗ.

Lúc này Tần Thiên mới thấy mình xách cái túi máy CD cũng nhẹ hơn nhiều, nhìn Viên Tuệ hoan hỉ ríu rít liền hồi, cô cũng mỉm cười.

3400 đồng đúng là nhiều thật, nhưng chỉ có thế mới trả được món nợ ân tình của Trình Nhiên, cô mới có thể thoải mái dùng số tiền còn lại, mới thấy danh chính ngôn thuận.

.... Mới thấy giữa mình và Trình Nhiên là bình đẳng.

Cái chứng ám ảnh cưỡng chế chết tiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận