Trùng Nhiên

Chương 772: Gặp lại cũng là lúc sắp chia li. (2)

Lão Đặng đúng là nhỏ nhen thù dai nhớ lâu, giảng bài xong đi thẳng về phía bọn họ, Khương Hồng Thược trên lớp luôn là cô học trò ngoan gương mẫu, chưa bao giờ bị giáo viên trách mắng, tức thì có chút quẫn bách.

Đặng Tích Hoa chỉ khẽ gật đầu với cô, nói đùa, với trí nhớ của ông ta, làm sao không biết đây là nữ sinh từ ngoài tới, sau đó nhìn thằng hỗn thế ma vương, nghiêm túc nhắc nhở: “ Trước đó em nhiều việc, cho nên tôi không nói gì cả, nhưng gần đây em nghỉ học hơi nhiều rồi đấy, bài vở không theo kịp nữa. Cuối kỳ rồi, ổn định lại đi, với năng lực của em, khả năng không cần phải đi học nữa, nhưng nếu đã đi học rồi, thì học cho đàng hoàng, đề thi lần này tôi ra sẽ rất khó, cứ chểnh mảng thế này em không qua được đâu.”

Hôm nay là cái ngày gì thế, bạn gái lần đầu tới trường, gặp chuyện mất mặt như vậy, Trình Nhiên mặt dày tới mấy lúc này cũng thấy má nóng phát sốt, chỉ biết vâng dạ.

Cơ mà thế này có quá đáng không, đường đường là vị giáo sư thuộc cấp bậc động vật bảo hộ đặc biệt như gấu mèo mà lại đích thân xuống chỉ đạo học tập của mình.

Rời giảng đường, Khương Hồng Thược có chút trách móc: “ Giáo sư của cậu nói gì nghe rõ chứ, cuối kỳ đừng phân tâm nữa.”

Té ra Đặng Tích Hoa biến tướng ủy thác người giám sát rồi, thật là thâm hiểm.

Tới giờ cơm tối, đám anh em phòng 409 cực kỳ tâm lý từ chối lời mời khách nhiệt tình của Trình Nhiên, mỗi người kiếm một cớ riêng chuồn mất.

Thực ra Trình Nhiên cũng chẳng mấy hi vọng: “ Có phải về nhà ăn cơm với cha bạn không?”

Khương Hồng Thược lắc đầu: “ Cha mình mới tới nhậm chức, nhiều việc lắm không về được, cho nên mình phải tự giải quyết.”

Trình Nhiên trong tích tắc thấy thế giới lại bừng sáng, không ngờ bị ngược đãi cả ngày, ông trời rốt cuộc cũng nhón tay làm phúc rồi sao?

Khương Hồng Thược nói tiếp: “ Bọn mình có thể ăn cơm cùng nhau, sau đó cô mình tới đón.”

Giọng Trình Nhiên cao vút lên:” Lại là cô út à?”.

Khương Hồng Thược ngoan ngoãn gật đầu.

Lại là cô út, không biết đây đã là lần thứ mấy, Trình Nhiên thầm ân cần hỏi thăm cô út một phen, mất mấy giây mới lấy lại bình tĩnh hỏi: “ Vậy sau này bạn còn ở Nam Châu mấy ngày?”

“ Ngày 3 tháng 1 nhập học, mình còn phải đi gặp người thân, làm vài việc, mua sắm ít đồ đạc, lại còn qua chỗ mẹ mình ở vài ngày ... “ Khương Hồng Thược buồn buồn: “ Mấy này nữa nếu có thời gian, mình tới tìm cậu.”

Hai người không nói nữa, trong không khí lởn vởn tâm trạng khó tả, gặp nhau nóng bỏng là thế, nhưng chẳng được mấy chốc, rốt cuộc phải đối diện với hiện thực, gặp lại cũng là lúc sắp phải chia xa.

Đây là điều không tránh khỏi của những cặp đôi yêu xa.

Càng đến tối trời càng lạnh, gió như những lưỡi dao cắt qua da thịt, lá cây trong trường một số vẫn xanh, nhưng đa phần chuyển sang màu thẫm hoặc úa tàn, theo từng cơn gió rụng lả tả.

Mùa lá rụng vẫn còn kéo dài, cái lạnh còn tiếp tục và người vẫn phải đi xa.

Khương Hồng Thược ngần ngừ rất lâu, hỏi: “ Vậy ... Cậu thực sự thích Tần Thiên à?”

Trình Nhiên cau mày, là bạn gái, Khương Hồng Thược có quyền tức giận, có quyền yêu cầu y giải thích, có thể giận dỗi, cô ấy lại hỏi như thế vì sao, không tin tưởng vào quan hệ này nữa? Y có chút không thoải mái hỏi lại: “ Nếu mình thích thì bạn sẽ thực sự giúp mình theo đuổi cô ấy sao?”

Khương Hồng Thược cúi đầu xuống.

Câu chuyện dừng ở đó, hai người tựa hồ nhận ra mình nói điều không nên nói.

Tới cổng trường, không ngờ có một chiếc xe hơi đã đợi sẵn, từ xe đi ra là nữ tử dáng khá cao, không phải là Lý Vận, lại là em họ của Khương Vi Cầm, tên là Khương Hải Châu.

Khương Hải Châu có chồng là chủ nhiệm một bộ phận của thực quyền ở Nam Châu, còn cô là thượng úy trong Ủy ban Khoa học, Công nghệ và Công nghiệp Quốc phòng.

Khương gia tuy không còn nhân vật nào leo lên được quyền lực tầng cao nhất như ông cụ nữa, nhưng chân rết của gia tộc tỏa đi khắp nơi, tạo nên thế lực không thể xem nhẹ.

Thế lực lớn này đang gặp một vấn đề, chính là thiếu một nhân vật linh hồn gắn kết, Lục gia đang quật khởi nhanh chóng là sự bù đắp tốt cho cả hai bên.

Khương Hải Châu đi tới nói với Khương Hồng Thược: “ Dì đã nói với cô út cháu là tới đón cháu rồi, tới Nam Châu sao không tới chơi nhà dì, cha cháu bận như thế sao có thể chiếu cố cho cháu được. Thời gian cháu ở Nam Châu tới nhà dì đi, cơm nước hay muốn làm gì, dì giúp một thể.”

“ Dạ. “ Khương Hồng Thược biết người dì này của mình là con hổ cái trong nhà, xưa nay thẳng tính, chưa bao giờ sợ đắc tội với ai, không muốn xảy ra va chạm ở ở ngoài, nói với Trình Nhiên: “ Mình đi nhé.”

Đợi cửa xem đóng lại, Khương Hải Châu không lên ngay, mà bỏ lại một câu: “ Cháu cứ ngồi đây đi, dì nói với bạn học cháu một câu.”

Sau đó đi thẳng về phía Trình Nhiên, so với nữ nhân, Khương Hải Châu rất cao, phải chừng 1 mét 75, một tay đút trong túi quần, sống lưng thẳng tắp, trước kia là nhân vật khá tiếng tăm dưới chân hoàng thành, đánh nhau với đám con trai chẳng kém cạnh gì. Sau khi kết hôn có chú ý hơn, nhưng tính khí nóng nảy không đổi được, lúc nào cũng thẳng tuồn tuột: “ Tôi biết tình hình gia đình nhà cháu, nhưng nói thẳng thế này nhé, nhà cháu phát tài thì tốt cho nhà cháu, nhưng cái chuyện làm ăn kinh doanh, chẳng ai nói trước được ngày mai sẽ ra sao, không thể không chú ý, nhà chúng tôi không muốn bị kéo xuống nước. Cháu là đứa bé thông minh, tôi nghĩ cháu hiểu, hai nhà không cần phải cố thành một nhà, cháu không thoải mái, chúng tôi cũng chẳng thoải mái gì.”

“Cháu nghe thấy rồi.” Trình Nhiên đáp đơn giản, không tỏ thái độ gì hết:

Phía bên kia Khương Hồng Thược qua thái độ của dì mình đã đoán ra điều gì, mặt có chút tức giận đẩy cửa xe chạy tới, Khương Hải Châu quay lại mỉm cười, ôm vai cô: “ Cháu sao thế, nghĩ dì lại đi dọa cậu ta à, đâu phải là trẻ con chứ? Đi nào, dì hứa với mẹ cháu là chăm sóc cháu rồi, đi thôi.”

Khương Hồng Thược quay đầu lại nhìn Trình Nhiên, Trình Nhiên mỉm cười vẫy tay, ý bảo cô cứ yên tâm không có gì cả.

Xe đi rồi Trình Nhiên cũng thu lại nụ cười, không biết lời vừa rồi của Khương Hải Châu là đại biểu cá nhân hay là nói hộ Khương Vi Cầm. Nếu là Khương Vi Cầm thì Trình Nhiên cũng có thể hiểu, dù sao sự kiện ở Washington đào sâu thêm hố ngăn cách giữa hai nhà, người mẹ không muốn con mình sau khi thành gia thất phải chịu đứng điều gì, cách tốt nhất là cắt đứt triệt để.

Thoạt nhìn qua là vậy, nhưng bản thân Khương Vi Cầm đã thể hiện thái độ rõ ràng rồi, không cần làm thêm chuyện thừa thãi này.

Vậy thì khả năng cao hơn đây chính là thái độ của một phần thân thích Khương gia, tên Liễu Cao chắc chắn có những lời không hay ho gì về nhà họ, nên ảnh hưởng tới người khác. Huống hồ Khương Vi Cầm đang tích cực sửa chữa sai lầm của mình, Trình Nhiên không nghĩ cô sẽ nói xấu về Phục Long. Vậy người coi thường, có cái nhìn bi quan về Phục Long dĩ nhân là Liễu Cao và kẻ đứng sau lưng hắn rồi.

Chuyện này cũng chỉ có thể là hắn.

Trình Nhiên không thấy mình cần trách nhiệm lấy lòng hay giải thích gì với những người này, chỉ cần y mạnh hơn, mạnh tới mức họ phải ngước nhìn, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.

Mấy ngày tiếp theo đó, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược không gặp nhau, hai người chỉ liên hệ qua tin nhắn. Khương Hồng Thược được dì mình đưa đi thăm thân thích ở phía nam, có người biết cô về nước còn chuyên môn tới Nam Châu, cho nên không có thời gian tìm Trình Nhiên nữa.

Đôi khi đang nói chuyện điện thoại cô có việc phải cắt ngang giữa chừng, để lại tiếng tu kéo dài.

Còn Trình Nhiên cũng không thể không chú tâm vào học, thời gian trước y đúng là nghỉ khá nhiều, công ty cũng tới giai đoán cuối năm, nhiều báo cáo đưa lên, lại còn chuẩn bị kế hoạch năm sau.

Tuy ở cùng một thành phố, mỗi bên đều bận theo đuổi việc của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận