Trùng Nhiên

Chương 580: Tất cả là tại tên đó.

Cho dù nữ sinh đó mời đầu chỉ vì lễ phép mới trả lời Chu Húc, nhưng hai người sau đó vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau, vì Chu Húc ăn nói rất tốt, bắt chuyện biết nắm chừng mực, không khiến người ta phản cảm, lại dễ sinh tin tưởng.

Thì ra cô ấy là học sinh chuyển trường, lại còn chuyển tới Thập Trung, Chu Húc không khỏi thán phục. Kỳ thi biến thái đó rất nổi tiếng, chính học sinh Thập Trung thử sức với nói cũng đau đầu không thôi, hắn hỏi nói thi chuyển trường vào trường hắn cực khó, hỏi thành tích thi của cô, nghe nữ sinh đó nói ra hắn tán dương, thành tích đó lọt vào top 50 của trường hắn rồi.

Lạnh nhạt nhưng không hề khó gần, cũng không khiến người đối diện khó chịu, ít nói những không phải rụt rè không hiểu giao tiếp, cô gái đó như thổi luồng gió mát vào tâm trạng sa sút của hắn.

Hai người trò chuyện khá hợp nhau, Chu Húc đột nhiên thấy mình nhẹ nhõm hơn không ít, hắn sở dĩ quá để ý tới thành tích vừa rồi, là vì không muốn nhường ra hai vị trí đứng đầu, với hắn, nơi đó thuộc về hắn và Khương Hồng Thược.

Nhưng bây giờ hắn thấy mình được giải thoát rồi, ngày tháng truy đuổi nhau đó quá mệt mỏi, hắn chán rồi, ngược lại cô gái xinh đẹp không thua kém gì, làm hắn lần nữa trà ngập cảm hứng vào cuộc sống năm thứ ba.

Hắn tưởng tượng ra cô gái sẽ bất ngờ thế nào khi phát hiện ra hắn là học sinh tầng cấp cao nhất của Thập Trung, gần như có thể nhìn thấy khi mình liên tục xuất hiện trong lễ khen thưởng của trường, khuôn mặt có phần lạnh kia sẽ dần tan chảy, hắn như đã thấy khi mình chơi cầu lông ở sân, có một bóng dáng nào đó đứng ở xa xa chăm chú nhìn.

Thanh xuân mà trong các bộ tiểu thuyết luôn nhắc tới, chẳng phải là như thế sao?

Chu Húc thấy nếu năm thứ ba của mình có được những khung cảnh đó, hắn không tiếc nuối gì.

Quả nhiên trải qua quá trình giao lưu, nữ sinh đó bỏ đi thái độ phòng bị với hắn, trên khuông mặt lãnh đạm kia dần xuất hiện vẻ thân thiện mà bạn cùng trường nên có.

Bọn họ từ trên xe đi xuống, qua đường, sóng vai nhau bước vào cổng trường, Chu Húc nhìn thấy được dòng đường đi rất nhiều khuôn mặt cả nam lẫn nữ kinh ngạc nhìn thấy bọn họ.

Hắn dám chắc không bao lâu nữa, tin tức về hắn và nữ sinh này truyền khắp toàn trường.

Vừa đi Chu Húc vừa giới thiệu về Thập Trung cho cô gái nghe, còn nhiệt tình nói dẫn cô tới chỗ báo danh của khối.

Sau khi được lời cám ơn của nữ sinh đó, Chu Húc đang tâm trạng phơi phới thì nhìn thấy người mà trước đó hắn không muốn thấy nhất, đứng ở bên cột đỏ khu phòng học, cách bọn họ mười mấy mét.

Trình Nhiên!

Lúc này ánh mắt của Trình Nhiên đang nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh, Chu Húc không khỏi kiêu ngạo, bất ngờ lắm phải không, Khương Hồng Thược không phải độc nhất vô nhị đâu.

Rồi hắn nhìn thấy cô gái vừa rồi luôn sóng vai với hắn đột nhiên bước nhanh hơn tiến về phía trước, xuyên qua hàng cây dưới nắng sớm, tới trước mặt Trình Nhiên, vừa rồi ăn nói rất nhỏ nhẹ đột nhiên biến thành nữ sinh hung dữ, giọng vút lên: “ Trình Nhiên! Hôm qua cậu và Du Hiểu đi có phải mang theo cả thẻ xe buýt của mình không? Biết ngay mà, cho các cậu xem thẻ gấu mèo mới thế nào cũng mất ... Hai đứa các cậu không bao giờ tin tưởng được. Mình vừa mới nạp tiền, hôm nay cậu dùng thẻ của mình chứ gì?”

Trình Nhiên cười gượng trả lại thẻ xe buýt cho Dương Hạ, y đợi cô ở đâu vì thế, mới đi báo danh đã bị mắng rồi, đây là thứ dấu hiệu gì chứ: “ Dùng chút có sao đâu.”

Dương Hạ dật mạnh cái thẻ trong tay: “ Trả! Cho! Mình ... Đồ đáng ghét!”

Chu Húc đứng ở đầu kia trơ mắt ra nhìn, hắn nhớ ra vì sao mùa hè này thấy tương lai u ám rồi.

Tất cả là vì cái tên đó.

“ Chúng ta đi thôi.”

Dương Hạ lấy xong thẻ xe buýt quay lại chỗ Chu Húc, thần thái giọng nói lại quay về nhỏ nhẹ dễ chịu như cũ, nhưng Chu Húc lại chẳng thể khôi phục tâm trạng buổi sáng nữa rồi.

Năm cao trung thứ ba của Trình Nhiên đến như thế đấy, nhìn suốt cả quãng thời gian qua, nhiều thứ đã âm thẩm thay đổi, có thứ mới mẻ sinh ra, có sự vật biến mất, giống như trăng sao đổi dời trên trời.

Đám bạn bè ở Sơn Hải gần như đều đã tới Thành Đô định cư, Du Hiểu, Liễu Anh, Diêu Bối Bối vào Thập Nhị Trung, Dương Hạ vào Thập Trung, nhóm năm người chia thành hai, cả nơi ở cũng không cùng một chỗ nữa, nhưng so với một đầu Sơn Hải, một đầu Thành Đô thì đã gần lắm rồi, ví dụ có thể chạy qua nhà nhau ... lấy vé xe buýt bất kỳ lúc nào.

Không phải cố tình, khi Dương Hạ đang khoe thẻ xe buýt có con gấu trúc đáng yêu mà cô mới làm thì mẹ cô gọi ra ăn, Du Hiểu tiện tay đút vào túi, đến lúc về mới nhớ ra đẩy cho Trình Nhiên gánh tội.

Hôm đó chỉ báo danh nên về sớm, bọn họ hẹn nhau trước rồi, cái ngày mà Trình Nhiên luôn lo ngại cuối cùng đã đến. Khương Hồng Thược tới quán nước gặp lại đám bạn cũ ở Sơn Hải, vui mừng tíu tít, nghe nói Dương Hạ bằng thành tích ưu tú vào được Thập Trung, Khương Hồng Thược chết sức thán phục. Hai cô gái nắm tay nhau nói chuyện không ngừng, tựa hồ thân thiết vô cùng, làm Liễu Anh cũng ghen tị, la hét không chịu, nói Khương Hồng Thược là của cô, không được cướp, Diêu Bối Bối thì chạy sang cười hì hì ôm lấy Dương Hạ giữ phần của mình.

Trình Nhiên lo suốt cả mùa hè, rốt cuộc Dương Hạ và Khương Hồng Thược gặp nhau rồi, chẳng có gì xảy ra cả, làm y vừa xấu hổ vừa thất vọng nho nhỏ.

Xem ra mình chẳng quan trọng đến thế.

Vận mệnh biến động kỳ diệu vậy đấy, mọi người tới cùng một nơi, thất tán, rồi lạu tụ hội thế này, tình cảm càng sâu thêm một phần.

Mọi người hỏi Dương Hạ khi nào mới chuyển vào khu tập thể mới xây của Phục Long, cô tới giờ vẫn ở nhà nhà chị họ, đi học tan học đều không cùng đường, cho nên mới có chuyện Dương Hạ và Chu Húc gặp nhau ở dọc đường.

Theo lời Dương Hạ thì người đó là lạ, tính cách có vẻ thất thường.

Ngoài ra hôm báo danh còn có một chuyện khác.

Mới bắt đầu kỳ nghỉ, Tần Thiên có nói mùa hè này cô phải tham gia mấy cuộc biểu diễn, không chỉ ở Thành Đô, còn ở nơi khác nữa, cho nên chuyện làm công ở Thiên hành đạo quán, cô chỉ có thể xem tình huống rồi mới tới hỗ trợ thôi.

Rốt cuộc trừ lần hai người tình cờ gặp nhau ở cung văn hóa ra thì sau đó tuy Trình Nhiên thường xuyên tới Thiên hành đạo quán xem sách học tập, song không gặp cô nữa, nhìn thấy Tần Thiên ở phía kia hành lang, Trình Nhiên vẫy tay: “ Lâu rồi không gặp.”

Tần Thiên đang ở cùng với mấy cô gái trong trong vũ đoàn trường, đang nói chuyện ríu rít , nhưng Trình Nhiên vừa tới chào một cái liền lúng túng, lí nhí như muỗi kêu: “ Xin chào.”

Rồi cúi đầu đi qua bên người y, một đám nữ sinh cười khúc khích với nhau, quay đầu nói "Trình Nhiên, bọn này biết hết chuyện kỳ nghỉ rồi nhé."

Giọng kéo dài đầy thâm ý.

Kết quả làm Trình Nhiên ù ù cạc cạc còn đám nữ sinh cười rộ lên, Tần Thiên phải ra mặt trấn ám thì đám nữ sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn đó mới chịu thôi.

Sau khi khai giảng, Tần Thiên cũng khôi phục lại chuyện tới Thiên hành đạo quán làm công, bọn họ cũng gặp nhau nhiều hơn, buổi sáng tới trường gặp nhau mấy lần ở con đường trước cổng trưởng, giống như đồng hồ sinh học trung nhau, buổi trưa ăn cơm xong đi dạo cũng gặp nhau, thậm chí là ở tiết thể dục Trương Bình kéo Trình Nhiên rón rén đi qua khu lầu hành chính vắng vẻ, ở cái sân nhỏ nhìn thấy Tần Thiên một đám nữ sinh luyện tập biểu diễn thể thao.

Tháng chín mặc dù nói là đã nhập thu rồi, nhưng thời tiết vẫn nóng hầm hập, uy lực của nắng gắt mùa thu vẫn hiển hiện, tan học hoặc cuối tuần, học sinh rủ nhau đi bơi. Trương Bình và mấy nam sinh khác cũng rủ Trình Nhiên, cách Thập Trung không xa có một cái hồ bơi giá cả phải chăng.

Kết thúc luyện tập biểu diễn thể thao, Tần Thiên ở trong phong thay quần áo, đám Viên Tuệ vây quanh: “ Mua chưa, mua chưa, mình mua rồi, giáo hẹn trước, thứ bảy này đi, đừng có không dám mặc nhé.”

Một nữ sinh ưỡn ngực: “ Có gì mà không dám, chẳng qua là bikini thôi, còn là do mẹ mình mua, có mà các bạn không dám mặc đấy.”

“ Giao hẹn thế cùng mặc, không ai được phép lạc đàn.”

“ Hi hì tự tin thế xem to được hơn ai ... Sờ thử nào.”

“ Tránh xa một chút.”

Một đám nữ sinh chí chóe trêu ghẹo nhau, hẹn nhau thứ bảy đi bơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận