Trùng Nhiên

Chương 239: Phong tình chocolate.

Dù thế gian có chứa đấy hỉ nộ ái lạc thế nào, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Mỗi ngày tan học Trình Nhiên lại đi vào một ngõ nhỏ, men theo con đường lát đá, tới một cái tiểu viện tường phủ rêu khuất khá xa tầm mắt mọi người, trong viện là cây ngô đồng mọc ra những chiếc là xanh non, dẫm lên tịch dương loang lổ bước tới căn phòng rộn ràng tiếng nhạc.

Đứng ngoài lặng lẽ lắng nghe một lúc Trình Nhiên mới bước vào, tiếng nhạc tạm dừng, mọi người vẫy tay chào y.

Không lâu Sa Nam La Mộc xách hai túi thức ăn về gọi lớn một tiếng, mọi người tụ tập quanh chiếc bàn đá dưới cây ngô đồng, lót tờ báo cũ lên bàn, sau đó lấy từng hộp cơm ra.

Trình Nhiên cũng ăn cơm với bọn họ, trong tiểu viện chỉ có một cái bàn đá cũ dưới cây ngô đồng. Bộ ghế đá bốn cái chỉ còn một, ba cái vì niên đại quá cũ mà không rõ tung tích, mặt đất để lại ít dấu vết năm xưa, vì thế mọi người ai nấy thi triển thần thông của mình.

Cái ghế duy nhất còn lại được nhường cho minh tinh tương lai Tần Tây Trăn. Ninh Viện mở cái ghế gỗ gấp ra, thoải mái ngồi xuống, cô thi thoảng ra ngoài biểu diễn, không có chỗ ngồi, mệt rồi ôm ghita của mình ngồi trên ghế gấp này biểu diễn, có thể gọi là thần khí. Lưu Bùi kiếm cái thùng sơn úp ngược lại ngồi, Sa Nam La Mộc khiêng cái trống rách lớn tới, ngồi nửa bên, nhường cho Trình Nhiên một nửa.

Bức tranh đó trông chẳng đẹp đẽ gì nhưng đơn giản thân thiết, mọi người vừa ăn vừa hăng hái thảo luận.

Ăn cơm xong là thời gian nghỉ ngơi, ngoài viện tử là cầu thang đá mười bậc, được khảm theo địa thế đi lên dần, bên ngoài viện tử là bờ kè đá, cách mặt đất chừng bảy tám mét. Tần Tây Trăn thổi sạch tảng đá trên bờ kè, ngồi xuống, hai chân vắt vẻo không trung, Trình Nhiên cũng ngồi xuống bên cạnh, ở vị trí này vừa vặn nhìn thấy khu nội thành thành phố Sơn Hải.

Ngoài kia lễ hội du lịch quốc tế đang diễn ra, thành phố khắp nơi cắm cờ màu, biểu ngữ lớn, lan can bên đường được quét sơn trắng, toàn bộ thành phố thay đổi hẳn, tưng bừng náo nhiệt.

Nếu như nhìn về phía bên kia hồ sẽ thấy một vùng rực rỡ cờ hoa đèn màu. Đó là địa điểm tổ chức đua xe đạp địa hình, một cái cột mốc cao bốn mét cắm lá cờ bây phần phật, đường đua dựng theo triền núi dài 20 ki-lô-mét. Còn ở trong thành phố, hơn 2000 cảnh sát được huy động, đại bộ phận tham gia kiểm soát giao thông ở những con đường chính, địa điểm tổ chức hội nghị chính phủ, triển lảm ...

Có thể cảm nhận được lễ hội du lịch quốc tế đang diễn ra hết sức thành công, vì thế lễ hội âm nhạc diễn ra từ ngày 13 - 15 càng khiến người ta trông đợi.

“ Lễ hội âm nhạc diễn ra vào thứ sáu tuần này rồi .” Trình Nhiên thở nhẹ một hơi, chờ đợi đúng là thứ khiến người ta khó chịu nhất, y chú ý thấy quầng mắt Tần Tây Trăn hơi thâm: “ Cô không cần cố gắng quá nữa, thư giãn chút đi, chuẩn bị thế là đủ rồi, còn lại nghe trời định đoạt.”

Hiện giờ Trình Nhiên chẳng thể giúp được nhiều cho Tần Tây Trăn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào ca khúc trong ký ức, ở thời không này vẫn có thể bùng lên hào quang của mình. Đương nhiên còn phải xem người trình diễn như thế nào, Tần Tây Trăn phối hợp với những ca khúc đó, sẽ sản sinh ra phản ứng hóa học gì?

“ Thư giãn thế nào, tôi khẩn trương tới mức không muốn tham gia lễ hội nữa đây này.”

“ Không tin.”

Tần Tây Trăn cười hì hì vỗ cánh tay Trình Nhiên: “ Tất nhiên là lừa em thôi, trước kia tôi tham gia rất nhiều cuộc biểu diễn rồi mà. Lần đầu tiên lên biểu diễn trước đông đảo khán giả như vậy tôi cũng hồi hộp lắm, nhưng sau đó bước lên sân khẩu rồi tôi chẳng còn hồi hộp nữa, cứ tận tình biểu diễn hay ca hát là được. Nhìn lại thì có lẽ tôi chính là người sinh ra để làm minh tinh rồi, nói không chừng sau này em chỉ có thể ngước nhìn tôi thôi.”

Nếu được thế thì mình coi như đang sáng tạo ra lịch sử rồi, nghĩ thế Trình Nhiên cũng rất kỳ vọng. Mấy ngày qua y cũng có phần thiếu tập trung, Tần Tây Trăn không chỉ cần thành công mà còn phải thành công lớn mới yên tâm được. Y thật khó tưởng tượng cảnh cô gái như Tần Tây Trăn mà lại sớm kết hôn, sau đó cả cuộc đời bận bịu chồng con: “ Đúng là nói không chừng lại thế thật.”

Vốn đang nói đùa với Trình Nhiên thôi, Tần Tây Trăn lại đột nhiên lo âu: “ Không biết liệu có một ngày tôi nổi tiếng rồi, thế giới của chúng ta có chia tách hoàn toàn khác biệt không?”

Trình Nhiên buồn cười lắm, cô gái này chưa gì đã lo lắng tới một ngày mình nổi tiếng rồi: “ Tới lúc đó cô đừng có quên thân thích nghèo ở nơi hẻo lánh này là được.”

“ Nhưng mà nói không chừng đây chỉ là lần điên cuồng cuối cùng của tôi thôi, ùm một cái, sủi lên ít bọt là hết. Nếu như em là thân thích nghèo, thì tôi ngủ dưới gầm cầu rồi, khi đó em còn húp được cháo thì đừng quên tiếp tế người mà chẳng biết bữa sau có mà ăn không này nhé. “ Tần Tây Trăn ôm vai, giọng hết sức tội nghiệp:

“ Lúc ấy cô còn quần áo mà mặc không nhỉ?”

Không khí trầm mặc 0.5 giây, sau đó là Tần Tây Trăn vừa nhéo vừa đánh, bôm bốp ối á liên hồi.

Khốn khổ thân tôi thế này, cứ ở cảnh Tần Tây Trăn là đôi khi Trình Nhiên lại không giữ được cái mồm, với tâm linh của nam giới trưởng thành, đối diện với cô gái xinh đẹp như thế, khó tránh khỏi bông đùa vài câu. Trình Nhiên vừa xoa tay xoa hông vừa xuýt xoa vì đau, nhìn Tần Tây Trăn nghiến răng nghiến lợi, y lại thấy vui vẻ, biết Tần Tây Trăn tuy nói thế nhưng trong lòng hết sức bất an, vì không giống như vô số lần biểu diễn trước kia, lần này sẽ quyết định nửa đời còn lại của cô, còn hi vọng theo đuổi đam mê hay là chấp nhận cuộc sống bình yên nhưng ngay từ giờ đã có thể nhìn thấy điểm kết ...

Trình Nhiên nhe răng cười: “ Cô thấy thoải mái hơn chưa?”

“ Đừng tưởng tôi không biết em lợi dụng tình thế, nhóc con xấu xa. “ Tần Tân Trăn lòng ấm áp:

Hai người cứ như thế im lặng ngồi ngắm nhìn thành phố, cảm thụ đủ loại âm thanh từ cuộc sống xung quanh. Mặc dù Trình Nhiên cứ có cơ hội là nói mấy câu quá đáng, nhưng cô thừa biết, y dùng phương thức đó để xóa mờ khoảng cách hai bên, Tần Tây Trăn không cho Trình Nhiên toại nguyện, không phải một ngày làm thầy thì vẫn là thầy sao, cả đời nhóc chớ mong đảo ngược thân phận này.

“ Chúng tôi thường ca hát, cổ họng dùng quá độ, cha tôi dạy tôi phương thức dưỡng thanh quản, nói một cách đơn giản là ngửa đầu ra sau, thả lỏng miệng, giống như em đang ngáp ấy. Sau đó phát âm để cho không khí từ lồng ngực chạy ra cổ họng, tạo ra tiếng rung, giống thế này ...”

Sau đó Tần Tây Trăn ngửa đầu ra sau chẳng có chút phong phạm thục nữ nào, để cổ họng phát ra tiếng "ò ò" như đang súc nước, còn gọi: “ Em thử đi.”

Trình Nhiên ngửa cổ học theo, nhưng đột nhiên miệng man mát, bị tay Tần Tây Trăn chụp lên, có thứ gì đó bị cô cho vào mồm.

Mấy tuổi còn chơi cái trò này chứ?

Trình Nhiên kinh ngạc nhìn cô, cảm thụ thứ đó tan ra trong miệng, giọng lúng búng từ miệng truyền ra: “ Đây là loại độc dược gì? Hàm tiếu bán bộ sao?”

“ Nhất nhật đoạn trường tán đấy. “ Tần Tây Trăn phồng má lên, xòe tay để lộ một cái gói giấy bóng đen ánh kim: “ Tôi sợ béo, chỉ giữ chút trong người thế thôi, bình thường tôi không cho người khác ăn đâu ... thế nào? Ngon không?”

Trình Nhiên vốn cho rằng là kẹo ngậm nhuận hầu, nhưng không có cảm giác mát lạnh như suy đoán, ngược lại vị ngọt hơi đắng, ngầy ngậy.

Là chocolate.

Thật ngọt.

Trình Nhiên liếm môi, ở đó vẫn còn đọng lại chút dư vị từ bàn tay cô gái, cô vẫn đang đợi câu trả lời, làn da trắng như tuyết đầu mùa, hàng mày liễu như núi xa trong bóng chiều, bị động tác của y làm khuôn mặt dần dần ửng đỏ, trong lòng y cũng lăn tăn gợn sóng, ăn chocolate mà ngấm men say của rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận