Trùng Nhiên

Chương 548: Buổi trưa cùng ăn cơm.

Xong tiết thể dục giữa giờ, học sinh ở thao trường lần lượt tản đi, Khương Hồng Thược sơ mi trắng mỏng nhẹ, mỗi khi bước đi chiếc áo dính vào người thấp thoáng đường cong hút mắt, cô đi thẳng về phía đội ngũ nam sinh, tới trước mặt Tình Nhiên chất vấn: “ Cuối tuần mình gửi tin nhắn CQ cho cậu, cậu không trả lời, đi đâu, làm gì?”

Hai người này càng lúc càng trắng trợn rồi, giữa thanh thiên bạch nhật dám liếc mắt đưa tình với nhau, không để ý tới cảm thụ của người khác. Một đám nam sinh hú hét phản đối, Lưu Cảnh Thụy sán tới bên cạnh khoác vai Trình Nhiên, cố tình làm khó: “ Lớp trưởng làm thế không hay, cho Trình Nhiên số CQ mà không cho bọn mình à?”

“ Bảo mật. “ Khương Hồng Thược mím môi cười: “ Vì tránh ảnh hưởng tới chuyện học tập của cậu.”

Lưu Cảnh Thụy làm bộ gào khóc, Trương Bình và Hách Dịch tới giải vây, kéo hắn đi, cho dù bị từ chối thằng mặt dày này vẫn hưng phấn: “ Nghe thấy không, lớp trưởng không muốn ảnh hưởng tới chuyện học tập của tôi, thật chu đáo. Cô ấy quan tâm tới tôi đấy.”

“ Tỉnh lại đi. “ Không biết tên nào bợp một phát: “ Người ta từ chối cậu đấy, muốn khoe à, lần trước tôi không làm bài tập, cô ấy không tố cáo. Hắc hắc, đó là bí mật nhỏ của chúng tôi, ăn đứt cậu.”

“ Xì, thế đã là cái gì, lần trước lớp trưởng giảng bài cho tôi, giọng nói của cô ấy với tôi ôn nhu chưa từng có.”

“ Tôi nữa, tôi nữa, có lần tôi và lớp trưởng nhìn nhau, tận 3 giây nhé, sau đó cô ấy thẹn thùng cúi đầu xuống, đáng yêu vô cùng, ai được thấy lớp trưởng của chúng ta xấu hổ chưa, độc nhất vô nhị.”

Cả đám con trai ra sức khoe nhau “quan hệ thân mật” với cô lớp trưởng xinh đẹp, bất chấp anh chàng nào đó muốn bốc khói trên đầu, khiến Khương Hồng Thược cũng lúng túng hết sức, tới khi một đám nữ sinh tới đánh đuổi, cô đỏ mặt, tựa hồ giải thích: “ Bọn họ nói linh tinh đấy.”

Trình Nhiên biết đám đó nói quá lên, thêm chút tự ảo tưởng, chứ không hoàn toàn là bịa đặt, lớp trưởng mà, tiếp xúc với mọi người là chuyện thường, nghe vẫn thấy làm sao ấy, ai chẳng biết con trai tuổi này đầu óc bọn chúng tuyệt đối không lành mạnh gì, vừa bực vừa buồn cười: “ Cái bọn …”

“ Không được nói bậy. “ Khương Hồng Thược nghiêm mặt, tức thì có vài phần vẻ đẹp băng sơn mỹ nhân, nhắc lại: “ Cậu chưa trả lời mình.”

“ Cuối tuần mình có chút chuyện, hai ngày không online rồi, bạn nhắn gì thế?”

“ Vốn có thời gian, nên định hẹn cậu ra ngoài xem sách học bài thôi.”

Trình Nhiên bị ăn dưa bở nhiều rồi, không tin:” Thế thì có tính gì là hẹn hò?”

“ Ai hẹn hò với cậu chứ, hôm nay cậu chưa nộp bài tập, tuần trước mình giao cho cậu mấy đề, đã làm chưa? “ Khương Hồng Thược tay chống hông chất vấn:

Cuối cùng vẫn không thoát, Trình Nhiên thành thật khai báo: “ Vì cuối tuần có chút việc, cho nên ...”

“ Không cho nên gì cả, bây giờ về lớp, làm hết bài tập đi, còn nữa. “ Khương Hồng Thược làm mặt lạnh nói: “ Buổi trưa cùng ăn cơm.”

Trình Nhiên sinh nghi: “ Chủ động như thế, nhất định là có bí mật gì rồi.”

“ Bí mật là ... “ Khương Hồng Thược cố tình kéo dài giọng một chút, nín cười nói nghiêm trang: “ Tranh thủ buổi trưa, ôn tập thêm, tiết chính trị có nói, giai tầng giàu lên trước phải dẫn dắt quần chúng cơ sở hướng về trung lưu, ai bảo cậu là đối tượng hỗ trợ trọng điểm của mình.”

“ Đáng tiếc, lúc mình không bận cũng rất chăm chỉ, giai tầng giàu lên trước như bạn chênh lệch với mình không lớn như bạn nghĩ đâu. “ Trình Nhiên hậm hực làu bàu, nhìn lại Khương Hồng Thược, tay áo ngắn lộ ra cánh tay trắng muốt như ngọc, tóc buộc cao thành cái đuôi ngựa khoe chiếc cổ thon dài, vóc người đang đà phát triển cao ráo mảnh khánh, thành thuần mê đắm, không khỏi lòng hươu dạ vượn: “ Nếu thực sự muốn giúp mình thì bạn mặc đồng phục y tá còn hơn.”

Khương Hồng Thược mới đầu chưa hiểu, mất mấy giây mới sát khí đằng đằng đuổi theo Trình Nhiên đã nhanh chân bỏ chạy: “ Đứng lại mau Trình Nhiên, cậu chán sống rồi à?”

Rốt cuộc Khương Hồng Thược không trừng trị Trình Nhiên vì cái tội lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng. Chuyện như thế quá nhiều rồi, phạt không xuể, chỉ tăng cường phòng bị, làm y chỉ nhìn mà không thể đụng chân động tay gì, đó mới là trừng phạt lớn nhất.

Buổi trưa tan học Trình Nhiên vừa Khương Hồng Thược hẹn sẵn cùng nhau tới nhà ăn trường học, Khương Hồng Thược bỏ tiền mời khách, hai người bê hai bát mỳ bò ngồi xuống một cái bàn trống, tiếng người và tiếng bát đũa va chạm lẫn lộn trong nhà ăn, Trình Nhiên chú ý cách đó bốn bàn, Chu Húc và đám bạn vừa tán gẫu vừa chỉ trò bọn họ bàn tán.

Đám người này chẳng kỵ húy gì, cứ vừa nhìn chằm chằm bọn họ vừa nói chuyện với nhau, trong đó có cả nam lẫn nữ, làm người ta cảm giác khó chịu.

Chu Húc nhìn thấy hai người họ đi ăn cùng nhau cũng nào có dễ chịu gì, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra chẳng bận tâm, chỉ là hắn không hiểu, hôm đó hắn chặn hai người họ nói như thế rồi, vì sao không có tác dụng?

Hắn muốn thấy Khương Hồng Thược tỉnh ngộ, sau đó giữ khoảng cách với Trình Nhiên, đuổi theo hắn, hai người tiếp tục luân phiên thống trị bảng thành tích.

Thứ hạng của bọn họ đã thành truyền kỳ trong giới học sinh, dù có mấy lần bị cô vượt qua, hắn cũng không thấy xỉ nhục mấy, thậm chí mơ hồ có vui vẻ. Cho dù cô giữ khoảng cách với Trình Nhiên không phải vì hắn, cho dù bọn họ mãi mãi giữ sự truy đuổi thứ hạng đó mãi mãi ...

Nhưng hình như, ngày tháng đó không quay về nữa rồi.

Có người cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Húc, hai nữ sinh đi qua chào hỏi, một ở lớp số hai một ở lớp số tám, là một đôi bình thường rất hoạt bát, cô gái tết bím tóc cười hì hì: “ Thầy Chu, nghe Lâm Hâm Khải nói, cha cậu ấy hôm qua mời khách, mời mấy nhà các cậu ăn ở Ba Quốc Bố Y à?”

Chu Húc thành tích ưu tú, hắn không nhiều hoạt động như Khương Hồng Thược, bận bịu tối ngày, vì thế nên học sinh bình thường tiếp xúc với hắn nhiều hơn, chủ yếu là hỏi bài, ở mặt này Chu Húc giảng giải nhiệt tình, cho nên mới có biệt danh thầy Chu.

Mà biệt danh này thậm chí còn lưu truyền trong cả giới phụ huynh nữa, nhiều người khuyến khích con mình chơi với hắn.

Tiếp chuyện hai cô gái kia, lúc ngẩng đầu lên thì vị trí kia đã trống rồi, trống như lòng hắn bây giờ.

Trình Nhiên cùng Khương Hồng Thược ăn trưa xong đi ra, bên cạnh là thư viện xây xong từ cuối thập niên 80, ngói lưu ly tường trắng, dây trường xuân leo khắp nơi, từ con đường nhà ăn đi tới, qua hai cây ngân hạnh lớn, giờ lá cây đã xanh um trở lại, không khí phiêu đãng làn gió ấm.

Hai người tựa hồ căn bản không chú ý tới gần đây trong trường học có thêm nhiều ánh mắt khác thường nhìn mình, cũng kệ tiếng xì xào bàn tán, sóng vai đi vào thư viện.

Kỳ thực ai có thể không để ý chứ, tuy chỉ là những chuyện nhỏ thôi, vô hình trung biến thành áp lực bủa vây hai người.

Trước khi đi ăn cơm, bọn họ đã dùng cặp sách chiếm chỗ rồi, đặt cắp sách lên bàn, sau đó rút ra mấy cuốn vở.

Lúc lên lớp Khương Hồng Thược đã kiểm tra bài vở của Trình Nhiên, xác thực y nói lúc không bận cũng khổ công học tập không phải nói suông, thi thoảng mang sách ra giải đề chính là phương pháp thay đổi đầu óc của Trình Nhiên.

Kỳ thi trước kết thúc, Trình Nhiên tự kiểm điểm lại bản thân, thực ra chuyện học tập của y không đi xuống, chẳng qua là lúc làm bài thi đầu óc cứ vương vấn chuyện chứng khoán, nhất là ở môn vật lý, ngồi vẽ đồ thị dao động điều hòa, chẳng hiểu thế nào lại vẽ thành đồ thị chứng khoán, phải xin giấy làm lại, cuối cùng không đủ thời gian.

Ngoài ra sinh vật do không học thuộc lòng nên thành tích cũng kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận