Trùng Nhiên

Chương 489: Chốn yên lòng là quê hương. (1)

Tới cuối bữa ăn, mấy nam nhân vẫn ngồi ở bàn dài uống rượu tán gẫu, nữ giới và người trẻ tuổi thì đã chuyển sang ghế sô pha trò chuyện.

Bát đũa tự có dì Lý thường ngày nấu nướng mua thức ăn cho hai mẹ con Khương gia dọn dẹp, không cần Khương Vi Cầm động tay, song cô vẫn cùng Trần Tuệ Nghiên thu dọn bàn ăn vào trong bồn rửa bát.

Xong xuôi rồi lại cắt một ít hoa quả, bê ra phòng khách.

Tuy căn biệt thự này của nhà Khương Hồng Thược bề ngoài xây dựng theo phong cách Trung Quốc cổ, nhưng phòng khách kỳ thực chọn phong cách Châu Âu, đại sảnh hai tầng rất cao, trước chiếc bàn làm từ gỗ đàn và kính là tủ kê ti vi, ti vi không mở. Phía sau là lò sưởi tường dùng gạch đỏ xây thành theo kiểu Mỹ, ghế sô pha chính màu nâu nhạt, kê hai bên là ghế phụ.

Mọi người ngồi xuống quây thành hình nửa vòng tròn, đen trên trên trần tỏa ánh sáng vàng, ngoài kia trời đã tối, xa xa loáng thoáng tiếng gió thổi và xe cộ, càng làm không khí thêm yên tĩnh ấm áp.

Hôm nay nhà đông khách, ghế sô pha không đủ chỗ ngồi, Tô Hồng Đậu giúp Khương Hồng Thược chuyển ra phòng khách, Trình Nhiên bây giờ mới ngồi xuống cái ghế cuối cùng Khương Hồng Thược mang ra, còn cười với cô: “ Phục vụ chu đáo quá, từ chối thì không hay rồi.”

Khương Hồng Thược giờ mới biết là Trình Nhiên nãy giờ chưa ngồi là để đợi chuyện này, cứ như mình chuyên bê ghế phục vụ cậu ta vậy ... Nếu là lúc khác, cô đã cho Trình Nhiên một chưởng rồi, bây giờ trước mặt bao người, cô phải liên tục nhắc mình phải thục nữ, lườm Trình Nhiên một cái.

Trình Nhiên thừa biết Khương Hồng Thược ngại trường hợp này không thể phản kháng, nhìn cô tức giận, lòng thật sảng khoái.

Nhưng sảng khoái không lâu thì Khương Vi Cầm đi ra, đôi mắt như sói tuyết nhìn con mồi vậy, xem ra cảnh mình "bắt nạt" con gái nhà người ta bị người ta thấy hết.

Nhìn gương mặt như sương lạnh phủ núi tuyết của Khương Hồng Thược, Trình Nhiên cảm giác bị hiểu lầm rồi, nhưng nhất thời không cãi được.

“ Hồng Thược. “ Khương Vi Cầm vẫy tay gọi: “ Con lại đây, dì Trần mua cho con một cái áo khoác, con thử xem.”

“ Dạ. “ Khương Hồng Thược đứng dậy đi tới chỗ Trần Tuệ Nghiên:

Khương Vi Cầm vừa ngồi xuống mang theo vài phần quan tâm nhìn sang phía Lục Vĩ :” Tiểu Vĩ, dì xem bài viết của cháu về công tác kiến thiết cơ sở Đảng đang trên báo Tiếng Kèn rồi. Viết rất hay, kiến giải sâu, không tệ.”



“Chỉ là chút tâm đắc nghiên cứu của cháu thôi ạ.” Lục Vĩ không khiêm tốn, mỉm cười đáp.

Người ở đây đa phần biết thân phận cùng chức vụ của Lục Vĩ, chỉ là không hiểu quan hệ vi diệu giữa hai nhà Khương Lục thôi. Thân là phó huyện trưởng, chủ quản đầu tư, vậy mà có “tâm đắc nghiên cứu Đảng”, cho thấy , ý đồ vô cùng rõ ràng.

Khương Vi Cầm hài lòng với câu trả lời này, cô không thích người khiêm tốn giả dối, càng thích người có định hướng mục tiêu rõ ràng :” Vậy thử nói xem, cháu là huyện trưởng, vốn quản lý kinh tế mới là chuyện của cháu chứ, sao lại chú ý tới chuyện kiến thiết Đảng.”

Lục Vĩ ngồi thẳng lên :” Theo cháu thấy, đất nước chúng ta đang đối diện với phát triển mạnh mẽ, xã hội sẽ có biến cách kịch liệt. Internet xuất hiện khiến nước ta tiếp cận gần hơn với thế giời, trong khi giáo dục nhiều cấp chưa theo kịp. Điều này dẫn tới nhiều Đảng viên ở cấp cơ sở sinh ra hoang mang dao động về đường lối của Đảng. Bởi thế, càng đẩy mạnh kiến thiết kinh tế càng phải tăng cường xây dựng kiến kiến cơ sở Đảng, để thống nhất tư tưởng, thống nhất nhận thức. Cơ sở Đảng không vững, rất dễ làm đường lối và phương châm chính sách của Đảng bị bóp méo, tinh thần không quán triệt được rõ ràng, làm mất lòng tin quần chúng ….”

Một loạt thuật ngữ chính phủ vô cùng chính quy, nhưng không phù phiếm, sát thực tế. Chàng trai trẻ mới hai tư hai lăm, vậy mà lộ ra vẻ trầm ổn vững trãi, khí thế đường đường, người xung quanh cảm nhận được, tương lai ắt không phải nhân vật tầm thường.

Nói xong Lục Vĩ còn khẽ gật đầu áy náy với đám trẻ tuổi đang mắt tròn mắt dẹt chẳng hiểu gì :” Thói quen xấu của cháu, đáng lẽ không nên nói chính thức như thế.”

“Không sao, Khai Nguyên sinh ra được đứa con giỏi giang, anh ấy hẳn tự hào về cháu lắm.” Khương Vi Cầm cám thán, hiện ai cũng một lòng theo đuổi kinh tế, theo đuổi con số chính tích đẹp đẽ, thậm chí vì kinh tế mà sẵn sàng hi sinh lợi ích số ít, chỉ là số ít này không phải quan viên, mà là người dân, dẫn tới mâu thuẫn xã hội ngày một gay gắt:

Dù sao chủ đề này đúng là hơi không thích hợp cho buổi tụ họp đầu năm thế này. Xét về chức vụ, Khương Vi Cầm là phó bi thư chính pháp tỉnh, cao nhất ở đây, tính cách cũng cường thế, bởi vậy có thối quen nắm quyền chủ động, quay sang Cao Lâm: “ Chuyện học tập của cháu ở Mannheim thế nào, có vất vả không, dì nhớ là cháu học kiểm toán hả, đã có tính toán gì cho tương lai chưa?”

Cao Lâm “dạ” một tiếng rồi đáp: “ Mannheim được gọi là Harvard của Đức, nhưng ở trong nước không mấy thừa nhận bằng Mannheim ạ. Thế nên cháu định ở lại bên đó, mới đầu hòa nhập ngôn ngữ khá khó khăn, nhưng bây giờ tốt rồi ạ, chỉ là mùa đông gần như không thấy ánh mắt trời, cho nên có chứng bệnh trầm cảm mùa đông của người Đức, song y tế bên đó cực kỳ phát triển nên không ngại lắm.”

“ Khi dì tới Châu Âu khảo sát, từng tham quan một nhà xưởng máy nông nghiệp ở Mannheim, kỳ ức sâu sắc nhất là ở giữa nhà máy có bức tượng người sáng lập nhà máy trước khi bị thu mua. Dù nhà máy đã đổi chủ, nhưng bức tượng vẫn được bảo tồn rất tốt, kỳ thực đó là bảo tồn một loại tinh thần. Dì có ấn tượng rất tốt với nước Đức, con người ở đó rất có kỷ luật .”

“Vâng, đúng thế ạ.”

Phía bên này La Duy vốn đang kể mấy câu chuyện nhỏ ở Thập Trung, khoe trường mình không khí giáo dục tốt thế nào, không giống các trường khác một mực theo đuổi điểm số, hoạt động cũng rất nhiều. Kết quả phía bên kia trò chuyện đưa đề tài tới thẳng tầng cấp khác, làm hắn ngại ngùng không nói nữa.

Trình Nhiên thấy Cao Lâm ngập ngừng, liền đoán được hắn định nói gì, kỳ thực nói người Đức kỷ luật cũng giống như nói người Trung Quốc đều biết công phu, nói Thành Đô nhà nào cũng nuôi gấu trúc vậy. Đó chỉ là một kiểu định kiến rập khuôn thôi, y cũng có vài người bạn du học ở Đức về, vì ở đó người ta phát triển, hệ thống quản lý rõ ràng, nghiệm thu không hợp cách là bị loại, chất lượng không đạt chuẩn là trừ bỏ hợp đồng, các quốc gia Châu Âu phát triển đều thế không phải chỉ Đức.

Rất nhiều du học sinh mang theo ngưỡng mộ tới Đức du học, kết quả phát hiện có rất nhiều chuyện không như tưởng tượng.

Trình Nhiên lại bị đá thêm một cái, liền tham gia câu chuyện: “ Em nghe nói đường sắt ở Đức bị người Châu Âu gọi là vua chậm giờ, thường xuyên xảy ra chuyện ghi chú trên bản đồ mà không tìm thấy đường.”

“ Em nói đúng rồi đấy, kỳ thực không phải người Đức điều nghiêm khắc kỷ luật đâu. “ Cao Lâm kể lại cảnh ngộ thê thảm của mình: “ Còn nhớ ngày đầu anh đi báo danh, kết quả lên nhầm chuyến, ghi một đằng mà kết quả tàu tới địa điểm khác. Bất kể là Deutsche Bahn hay là ICE, chuyện tàu trễ giờ như cơm bữa vậy. Giấy tạm trú của anh bị in dư mất một số, lúc đó anh chưa biết, cứ cầm thôi, sau này nảy sinh rất nhiều phiền toái ...”

Nguyên Huệ nghe mà liên tục đánh mắt với con trai, sao lại nói thế, phải phụ họa với Khương Vi Cầm chứ. Nhưng mà thanh niên, đâu cố kỵ nhiều, cũng không tính toán nhiều, ai cũng nghĩ đi du học sướng lắm, quốc gia phát triển mà, kỳ thực không hẳn, phát triển thì đúng là phát triển thật, rất có nhiều điểm để học tập, nhưng ở đâu cũng có vấn đề riêng.

Khi nói chuyện với người lớn, chỉ hỏi tới chuyện học tập, nhiều vấn đề không tiện nói ra, gặp Trình Nhiên nói tới đúng chỗ ngứa, hắn xả hết ra.

Trần Tuệ Nghiên thiếu chút nữa thì không nhịn được cười, cô bạn mình hôm nay không chọn ngày rồi, làm việc gì cũng gặp bất lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận