Trùng Nhiên

Chương 130: Đáp án là bao nhiêu. (1)

Mùa hè năm 1997, nguyên ban kỹ thuật của công ty Hoa Thông dưới sự hỗ trợ của Tạ Hậu Minh, cải tổ thành lập công ty Phục Long, công ty Phục Long lấy Sơn Hải làm khởi điểm, tấn công vào cục bưu điện.

Tới mùa thu, Trình Nhiên vào năm học mới được hai tháng, thi giữa kỳ cũng sắp tới.

Trình Nhiêu đeo cặp xuống lầu, thời tiết hôm nay vô cùng dễ chịu, y thích nhất mùa thu, ngửa mặt lên trời để ánh nắng tận tình chiếu lên khuôn mặt chuyển dần từ nét tròn trịa của trẻ con sang thuôn dài, có thể nhìn thấy những cái lông tơ nho nhỏ lười biếng như chủ nhân của nó.

Ánh nắng chói qua mắt, trong mông lung Trình Nhiên nhìn thấy một cô gái đi giữa bồn hoa, gió nhẹ đưa mùi thơm từ cô gái đó qua cánh mũi y, không khí lan tỏa mùi thơm hoa cúc, rất dễ ngửi.

Trong một thoáng, Trình Nhiên như nhìn thấy bóng hình quen thuộc lại lần nữa đứng trước mặt mình.

Vừa nhìn kỹ lại liền nhận ra đó không phải là Khương Hồng Thược.

Có nổi buồn vô cớ dâng lên trong lòng, Trình Nhiên khẽ lắc đầu, vẫy tay với Dương Hạ: “ Xin chào. “

Sau đó tiếp tục đi thẳng ra cổng.

Trước kia Dương Hạ thường bắt gặp ánh mắt của Trình Nhiên trong đám đông nhìn mình, rất ấm áp, đó là ánh mắt mến mộ cùng thân thiết. Khiến cô thấy rất thỏa mãn và phong phú.

Vậy mà không biết từ bao giờ, ánh mắt đó thiếu đi rất nhiều, vừa mới rồi cô cảm thụ được ánh mắt đó quay về, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất.

Không ngờ cậu ấy chỉ chào một tiếng rồi đi qua.

Xin chào ư?

Chào cái đầu cậu ấy.

“ Trình Nhiên. “ Dương Hạ lên tiếng gọi:

Trình Nhiên đã đi qua quay người lại, mang vẻ mặt nghi hoặc ‘có chuyện gì à?’.

Đây là cảm giác rất khó mà nói thành lời, trước kia Trình Nhiên luôn đi theo sau lưng mình, Dương Hạ đa phần thích sao nói đó, nhiều khi vô tình nói đụng tới chỗ đau của Trình Nhiên, cậu ta chỉ dừng lại một chút, sau đó khôi phục bình thường rồi lại theo cô.

Nhưng mọi chuyện thay đổi rồi, Trình Nhiên không còn đi theo sau cô nữa, cũng không còn ánh mắt ấm áp nhìn cô nữa.

Trình Nhiên thay đổi, Dương Hạ cũng phải nhìn nhận lại mình, nhưng đôi lúc tựa hồ vô tình tản bộ đi ngang qua nhau, cô phát hiện mình đã biến mất khỏi ánh mắt Trùng Nhiên rồi.

Trước kia Trình Nhiên bất kể lúc nào cũng có thể nhìn một cái thấy cô, giờ đa phần cậu ấy đi qua mà không để ý.

Dương Hạ thấy hụt hẫng cùng bất an.

Trình Nhiên bây giờ rất được nữ sinh hoan nghênh, cả cô gái nổi tiếng trong trường cũng gửi thư cho cậu ấy. Cậu ấy cũng rất nổi tiếng, bức tường văn hóa tráng lệ kia, bài hát hôm liên hoan tốt nghiệp đi vào lòng nhiều người.

Dương Hạ không định yêu đương trước khi lên đại học, nhưng thiếu nữ hoài xuân sao có thể hiếu hình tượng hoàng tử bạch mã mơ hồ khiến tim đập gia tốc.

Chỉ có điều cô không ngờ rằng, Trình Nhiên đang dần hoàn thiện hình ảnh đó trong tim cô.

Cậu ấy như vậy có lẽ tại mình, là mình chiến tranh lạnh trước, lờ đi cậu ấy trước, rốt cuộc tới giờ hai người vẫn chưa phá băng, Dương Hạ cắn môi nói: “ Cậu định chiến tranh lạnh với mình tới bao giờ? Sau này không nhìn nhau nữa, cũng không muốn làm bạn nữa hả? “

“ Hả? “ Ánh mắt Trình Nhiên có chút mờ mịt, không hiểu sao Dương Hạ đột nhiên lại nổi giận:

“ Con người cậu làm sao vậy hả, chuyện khi đó khiến cậu để bụng vậy sao? Với lại, cậu không thấy khi đó cậu đáng đánh lắm à ... Nếu còn làm lại chuyện đó, mình sẽ đá cậu thêm vài cái.”

A, Trình Nhiên có vẻ hiểu ra là chuyện gì rồi, từ sau cái lần thổ lộ ở hội diễn văn nghệ đó, giữ Trình Nhiên và Dương Hạ giống như thêm một tầng ngăn cách. Đương nhiên Trình Nhiên cho rằng Dương Hạ chẳng thèm để ý tới mình nữa, y lại không tiện giải thích, nên để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Kiếp trước Trình Nhiên thực sự thích Dương Hạ thời gian dài, nhưng càng hiểu chuyện, ánh mắt xem thường của Dương Hạ cũng để lại vết cắt sâu trong trái tim thiếu niên đơn thuần.

Nếu là Dương Hạ của mấy chục năm sau gặp lại, khi cả hai đã trải qua nhiều chuyện, tâm trí đã cùng thành thục rồi, lại rất dễ nói chuyện. Nhưng với thiếu nữ Dương Hạ mẫn cảm, với Trình Nhiên mà nói, tựa như món đồ thủy tinh làm y không dám tùy tiện chạm vào.

Y cũng sợ làm thay đổi tương lai của Dương Hạ, cô sẽ ấy sẽ thành cô gái vô cùng ưu tú, khiến nam nhân thành đạt cũng phải ngước nhìn.

Tương lai đó không có y, bọn họ phải rất nhiều năm nữa mới gặp lại.

Không phải Dương Hạ mờ nhạt trong mắt Trình Nhiên, mà là y đang hết sức cẩn thận bảo vệ cái tương lai đó, để không ảnh hưởng sự trưởng thành của cô, để tới một ngày tại ngã rẽ tình cờ, họ sẽ lại gặp nhau.

“ Yên tâm đi, mình không làm thế nữa đâu.”

Dương Hạ ném cho cái lườm cháy mày: “ Nếu cậu muốn chết thì thử lại xem.”

“ Hì hì, mình không muốn chết.”

Mẩu đối thoại ấy làm Dương Hạ thấy lòng trống rỗng.

Nhưng hai người tựa hồ lại sóng vai đi bên nhau nữa rồi, trạm xe buýt ở phía trước.

Xe két một cái mở ra, hai người cùng đi lên.

Đi tới hàng ghế thứ hai từ dưới lên, vừa vặn có ba vị trí.

Cái kiểu xe buýt cũ này một hàng ghế có ba chỗ ngồi, phía trái thẳng hàng với tài xế có hai chỗ ngồi, sau đó cách đường đi, bên kia có một chỗ ngồi, Trình Nhiên bình thường luôn ngồi một mình.

Trình Nhiên cố ý đi chậm lại một bước, để Dương Hạ tự chọn chỗ, Dương Hạ ngồi ở bất kỳ bên nào, y cũng có thể ngồi phía còn lại, như thế cách nhau lối đi, không quá gần, không xa, vẫn có thể giao lưu với nhau.

Dương Hạ đi tới chỗ bên trái, ngồi gần cửa sổ, nhường ra chỗ trống, sau đó ánh mắt hướng ra cửa sổ, không nhìn Trình Nhiên.

Trình Nhiên gặp khó.

Trong một khoảnh khắc y không biết có nên ngồi xuống cạnh Dương Hạ không.

Do dự một chút, rốt cuộc Trình Nhiên vẫn ngồi xuống ghế trống do Dương Hạ nhường lại kia, lúc đó y cảm giác được lỗ tai Dương Hạ tựa hồ đỏ lên rất nhanh.

Chắc không phải là ánh nắng đâu nhỉ?

Dương Hạ lên cao trung càng lúc càng xuất chúng, thiếu nữ mười sáu đã phát triển hơn không ít bạn cùng trang lứa, bầu ngực hơi gồ lên đã cần phải mặc áo lót bảo vệ, eo liễu mảnh mai, thực sự mê người. Dù dung mạo, khí chất hay vóc dáng thuộc loại hình đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác, mà Trình Nhiên cùng cô ngồi một chỗ, thực sự là quá gần, làm thân thể hai người không khỏi thi thoảng chạm khẽ vào nhau.

“ Trình Nhiên, lên cao trung rồi cậu bắt đầu thả lỏng đấy à?”

Vẫn là giọng điệu dạy bảo quen thuộc ấy, Trình Nhiên thở phào, Dương Hạ mà còn dịu dàng hay bẽn lẽn xấu hổ, chắc y phá cửa sổ mà chạy mất: “ Sao thế?”

“ Cậu không nhận ra à, gần đây thầy Đàm giảng giải một số nội dung khảo nghiệm tính linh hoạt trong tư duy của chúng ta, để chúng thoát khỏi hạn chế của lối tư duy sách vở ... Có một số bài rất khó, đoán chừng là đề thì học sinh giỏi nào đó, mọi người phải cùng nhau nghiên cứu, hoặc hỏi giáo viên. Nhưng mà mình chẳng thấy cậu thảo luận với ai, cũng chẳng hỏi thầy, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? “ Dương Hạ làm mặt lạnh hỏi:

“ Í, từ khi nào bạn chú ý tới mình thế? “ Nói ra khỏi miệng Trình Nhiên suýt tát bản thân một cái, mấy câu thế này đáng nhẽ không nên tùy tiện nói mới đúng:

Nhưng mà qua đó có thể thấy Dương Hạ đã dần bộc lộ sự ưu tú của mình rồi, không cần nói đâu xa, lấy Du Hiểu ra làm ví dụ, hắn vẫn vô tâm vô tư như cũ.

Bản thân Trình Nhiên, vì có kiến thức khái quát, nên y hiểu hết lời giáo viên nói, thậm chí chưa nói, nên khó có thể nhận ra được giáo viên còn gài cắm nhiều cao xa hơn trong bài giảng.

Nhưng Dương Hạ nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận