Trùng Nhiên

Chương 455: Thua tan tác.

Mật mưu tạo phản lại bị bắt tại trận, kết quả đương nhiên không tốt.

Tạ Phi Bạch khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo, xoa cái tai đỏ rực: “ Vương Ngọc Lan, chị làm cái gì thế, theo dõi em đấy à?”

“ Chị rảnh mà theo dõi em, vừa mới tới thôi ...”

Cô gái tên Vương Ngọc Lan chỉ bên đường, Trình Nhiên thuận theo tay cô nhìn thấy chiếc Volvo, chắc là serie C70 hai cửa, cái thời điểm giao cắt thế kỷ, các loại xe cổ quái theo con đường mậu dịch đi vào không ít, nhưng đây là loại xe hiếm, đủ thấy thân phận của đối phương.

“ Thấy em ở bên này, chị sang xem em làm cái gì, quả nhiên vẫn trẻ con như vậy. “ Vương Ngọc Lan khoanh tay trước ngực, cô cao hơn 1 mét 6, nho nhỏ xinh xinh, dù đi giày cao gót bảy phân thì so với đứa em họ cốt đột cao trên 1,8 thì vẫn thấp hơn hẳn một cái đầu. Ấy vậy mà vẫn khiến người ta có cảm giác cô từ trên cao nhìn xuống.

Chỉ một màn này thôi Trình Nhiên có thể hình dung ra tuổi thơ Tạ Phi Bạch nó tăm tối cỡ nào.

“ Em với bạn em tới đây mua rượu cho bữa cơm hôm nay. “ Tạ Phi Bạch giơ túi rượu lên:

“ Khỏi phải quanh co, cái thứ bạn xấu xa này thì có thể làm ra được chuyện gì, chị biết thừa. “ Vương Ngọc Lan miệng chanh chua, song thực ra ăn mặc rất thời thượng, quần âu cộc, giày cao gót, sơ mi lụa, khoác ngoài vest nữ, rất có khí chất, nhưng loại khí chất đó truyền tới một loại áp lực:

Thứ bạn xấu xa? Trình Nhiên miệng co giật, cơ mà căn cứ vào lời Tạ Phi Bạch vừa nói, mình bị quy kết vào chung một loại cũng đúng rồi còn gì.

“ Giờ chị đi đỗ xe, em ngoan ngoãn về nhà mà đợi đi, hôm nay chú út tới, còn có cả khách nữa, em đừng làm mất mặt.”

Nói xong Vương Ngọc Lan quay ngoắt đi, giày cao gót gõ lên đường rất chói tai, Trình Nhiên nghĩ, còn chưa mở đầu mà Tạ Phi Bạch đã bị đánh tan tác rồi.

Thế là suốt cả chặng đường về, Tạ Phi Bạch chẳng còn hứng thú gì bày mưu tính kế gì nữa, bắt đầu than thân trách phận, đổ vấy cho cả Trình Nhiên, cái gì mà tao gọi mày theo giúp một tay, thế mà lúc nãy mày chẳng đánh được phát rắm nào.

Rồi lại trách mình quá ngây thơ, chị họ đáng sợ của mình căn bản không thể nào chiến thắng được.

Nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, Trình Nhiên chẳng thèm chấp

Không ngờ đang lải nhải vào thang máy lại lần nữa gặp Vương Ngọc Lan vừa đỗ xe ở tầng hầm đi lên.

Không hẹn mà gặp.

Nhìn thấy cô gái đi giày cao gót uyển chuyển bước vào, Trình Nhiên cảm giác rõ ràng Tạ Phi Bạch co lại một chút, như muốn biến nhỏ hết sức có thể tránh bị bà chị họ đáng sợ chú ý.

Vương Ngọc Lan lườm hắn, khó chịu:” Em xem cái dáng vẻ của em bây giờ đi, có ra dáng đứa con trai không? Đứng thẳng lên xem nào, không có chút tiến bộ nào hết. Nghe nói thành tích của em chẳng ra sao hả, vẫn cứ làm cái gì thế, chẳng lẽ là muốn cha em nuôi cả đời. Bây giờ cha mẹ em còn khỏe, sau này già yếu không mong gì em chăm sóc được họ, em tự nuôi sống được bản thân không? Hay là chết đói? Ngay cả cãi lại một câu cũng không có dũng khí à, khác gì thứ phế vật.”

Đạo lý thì đúng, nhưng nói quá lời rồi, Trình Nhiên hơi cau mày.

Ai mà ngờ được bình thường Tạ Phi Bạch ở ngoài kia bộ dạng thuận thì sống chống thì chết, giờ toàn bộ hào quang tắt ngúm, chắc là bị trấn áp từ nhỏ, cho nên tâm linh mới không có lấy tí ý nghĩ phản kháng gì thế nào.

Bạo lực lạnh gây tổn thương thậm chí còn sau hơn là bạo lực trực tiếp bằng vũ lực, e là sợ hãi đã ăn sâu vào tận linh hồn Tạ Phi Bạch rồi.

Không đành lòng nhìn hắn thường ngày kiệt ngạo như sư tử lúc này bị dồn vào góc chẳng khác gì chó trông nhà, Trình Nhiên cắt lời Vương Ngọc Lan: “ Không tới mức như chị nói đâu, tôi thấy Tạ Phi Bạch thay đổi lớn lắm. Chỉ là thành tích không phải ngày một ngày hai mà bù đắp được, chuyện này liên quan tới cơ sở, dù nỗ lực bù đắp, nhất thời không thể bắt kịp người khác. Với lại học là chuyện cả đời kia mà, đây là cuộc đua đường dài, chỉ cần có tinh thần không ngừng học tập là được. Thứ hai, bây giờ không gian internet trên tầng 2 Thiên hành đạo quán là do Tạ Phi Bạch một tay kiến thiết, có cái năng lực này cậu ấy không chết đói được đâu.”

Ai ngờ Tạ Phi Bạch phế vật thật, nhìn Trình Nhiên với ánh mắt sợ hãi lẫn cầu khẩn, ý tứ là, mày đừng gây chú ý nữa được không? Tao cắn răng một cái sẽ qua nhanh thôi.

Vương Ngọc Lan từ đầu tới cuối mắng mỏ Tạ Phi Bạch, căn bản coi Trình Nhiên như không tồn tại, giờ mới quay sang.

A, người vô hình nói chuyện kìa.

Cô gái đầy sức chiến đấu đó lạnh lùng nói: “ Thiên hành đạo quán là cái gì? Nghe chẳng ra sao.”

Tạ Phi Bạch nhỏ giọng nói: “ Chị ấy học ở Thượng Hải, vừa về.”

Năm nay Vương Ngọc Lan mới chính thức tốt nghiệp, Thiên hành đạo quát tuy hot, chỉ ở Thành Đô thôi, ngoài kia chẳng mấy ai biết tới.

Vương Ngọc Lan lúc này trong lòng có chút nổi giận, nếu trước đó cô mắng Tạ Phi Bạch chỉ là thói quen thôi, giờ đây thằng nhóc không biết nặng nhẹ này lên tiếng khiến cô tức giận.

Vì bạn bè Tạ Phi Bạch xưa nay là loại gì, cô biết rõ lắm, nên mới không thèm để ý, vậy mà giờ chó mèo cũng dám mở miệng bất bình thay Tạ Phi Bạch rồi.

“ Đạo quán cái gì, lò võ à, chỗ đánh nhau à? Không gian internet cái gì, mấy cái quán net đen hả, lêu lổng với loại người như các cậu là có năng lực à? Mấy thứ quán net đó thường loại người nào tới? …. Cả đám tụ tập với nhau, sớm muộn cũng hủy em thôi. Chị sẽ nói với cha em, họ không quản em nữa à, mẹ em cũng thật là, không làm gì thì thì trông em là được rồi, đi làm ăn cái gì, con cái lệch lạc rồi, kiếm tiền ý nghĩa gì đâu.”

Trình Nhiên mồm thành chữ O luôn, ngay cả cha mẹ Tạ Phi Bạch mà cũng chỉ trích luôn.

Đúng là hô phong hoán vũ mà.

Bảo sao Tạ Phi Bạch trước mặt cô gái này ngoan như chim cút, đoán chừng kế hoạch phản kháng của hắn cũng chỉ là để nói cho hả thôi.

“ Em có biết xã hội là gì không? Có biết cạnh tranh khốc liệt thế nào không? Cái gì mà học cả đời, một khi vào đường đua rồi, ai đợi em học xong nữa, ngoài kia người ta tích cực vũ trang bản thân còn chẳng ăn ai, em dang dang dở dở thì làm được cái gì, tới lúc đó hối hận vì sao mình bước chân lên đường đua ấy.”

Trình Nhiên cũng nín luôn, chua ngoa thật đấy.

Nhưng mà cũng có lý.

Tạ Phi Bạch hậm hực nhìn sang, mày lắm mồm làm cái gì chứ.

Vương Ngọc Lan thấy Trình Nhiên bị mình nói cho im rồi, quay sang đứa em đáng thương: “ Phi Bạch, hôm nay tụ họp gia đình, còn có khách, sao em dẫn người về nhà?”

Tạ Phi Bạch vội nói: “ Trình Nhiên là khách mời hôm nay.”

Vương Ngọc Lan cau mày: “ Hai đứa là bạn học à?”

Tinh, âm thanh báo hiệu trong trẻo vang lên, cửa thang máy mở ra, đã tới tầng lầu nhà Tạ Phi Bạch.

Rời thang máy rồi Tạ Phi Bạch trả lời: “ Trình Nhiên học ở Thập Trung.”

“ Thập Trung nào?”

“ Thập Trung Thành Đô.”

Vương Ngọc Lan ngạc nhiên nhìn Trình Nhiên lần nữa, sắc mặt khá hơn nhiều, chỉ là cô chẳng tin là Tạ Phi Bạch chơi được với loại tử tế gì, vài phần chế nhạo: “ Thì ra là trường cũ của tôi, chúng ta là đồng môn, thành tích chắc không tệ hả?”

“ Bình thường, Trình Nhiên không phải người giỏi nhất, đứng đầu toàn khối là bạn gái cậu ta Khương Hồng Thược, cậu ta vớ vẩn ấy mà, đứng thứ ba mấy thôi .” Tạ Phi Bạch mở cửa lấy hết dũng khí mới nói ra được câu này, không dám nhìn mặt chị họ:

Nhưng mà giọng điệu rõ ràng hời hợt theo kiểu, bạn tôi là Bill Gates ấy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận