Trùng Nhiên

Chương 736: Đi theo tôi đi.

Từ lúc đoàn người Trần Dược vào thăm Nhiếp Xuyên thì Trình Nhiên đã ra đợi ngoài cửa cho đỡ đông, lúc này nghe rõ ràng mẩu đối thoại giữ hai người, cũng nhìn rõ ràng.

Khi Trần Dược nói chuyện với Nhiếp Vân, những đồng nghiệp khác đều quy củ không xem vào, có thể nhận thấy cấp bậc nghiêm ngặt trong nhóm này.

Nhiếp Vân khó xử nói: “ Thầy trần, em trai tôi cần chiếu cố ...”

Trân Dược mất kiên nhẫn xua tay: “ Em trai cậu không có gì đáng ngại, mời y tá chăm sóc đi. Lần này đi theo tôi, cậu giảng giải về kỹ thật, đây là cơ hội tôi cho cậu.”

“ Em trai tôi bệnh do mệt mỏi lâu ngày, mà nguyên nhân do tôi mà ra, cho nên tôi muốn ở lại chăm sóc nó, không tiện giao phó cho người khác, ở đây nó chỉ có tôi là người thân thôi. Hơn nữa nếu giảng giải kỹ thuật, Khâu Khánh Dương có thể làm thay tôi.” Nhiếp Vân không muốn đi, thực ra vì hắn biết tiến độ của bọn họ căn bản không theo kịp như trong báo cáo, với Trần Dược mà nói, đây là kỹ marketing, để kiếm thêm kinh phí, nhưng với người làm kỹ thuật như hắn thì đây là nói dối trắng trợn lừa tiền người ta, việc này quá lớn rồi, hắn sợ ... Tất nhiên em trai hắn cũng là nguyên nhân quan trọng:

Trần Dược và Nhiếp Vân đi tới bên cửa sổ, Trình Nhiên chỉ còn nghe được loáng thoáng "Đường huyết thấp mà cũng nằm viện, có gì to tát ... Thêm cậu cũng chẳng sao, thiếu cậu cũng vậy ... Không muốn sống trong nghề này nữa à?"

Đây là trường đại học, nếu đổi lại bất kỳ lúc nào khác xảy ra chuyện này, người bên cạnh hẳn rất sốc, nhưng mà chuyện này xảy ra với Trần Dược thì không ai ngạc nhiên nữa, ngược lại chỉ có sự trầm mặc.

Điều này nói lên rất nhiều vấn đề.

Đây là một đám người đáng thương.

Cuối cùng Trần Dược dẫn đoàn người bỏ đi, để Nhiếp Vân đứng gây ra đó, vài người quay lại nhìn với ánh mắt thương hại, lần này Nhiếp Vân gặp họa lớn rồi.

Nhiếp Vân cũng biết, mình làm phật ý Trần Dược, thế nào cũng bị đẩy khỏi vòng tròn hạch tâm, Trần Dược đang lấy tiền đồ uy hiếp mình.

Mấy lần hắn dợm bước định đuổi theo Trần Dược, cuối cùng vẫn đi vào phòng bệnh: “ Em muốn ăn táo không, anh gọt cho.”

Về sau có đồng nghiệp của Nhiếp Vân báo tin, chuyện lớn rồi, Trần Dược vô cùng tức giận, chửi bới hắn rất nhiều, nói từ thủ đô về sẽ phải thấy được bản kiểm điểm của Nhiếp Vân. Trần Dược cho rằng hành vi của Nhiếp Vân là khiêu chiến nghiêm trọng với quyền uy của hắn.

Nếu không có bù đắp xứng đáng, tiếp theo Nhiếp Vân khả năng phải trả giá, không chỉ bị gạt sang ngoài rìa hạng mục, khả năng bị điều đi, Trần Dược sẽ không để hắn sống yên, sẽ vận dụng xúc tua của mình khiến hắn không thể tồn tại trong lĩnh vực này.

Hiển nhiên mâu thuẫn không phải ngày một ngày hai nữa rồi, đây chỉ là giọt nước làm tràn ly mà thôi.

Trình Nhiên lần nữa tới phòng bệnh thăm Nhiếp Xuyên thì đã là hai ngày sau khi Trần Dược đi, có lẽ áp lực đổ lên người Nhiếp Vân rất lớn, vành mắt hắn thâm quầng, thấy Trình Nhiên tới chỉ theo bản năng gật đầu một cái, đứng dậy hoạt động cơ thể do ngồi quá lâu.

Bệnh của Nhiếp Xuyên ở bản không có gì đáng kể nữa, nhưng phải truyền hết dịch mới về được, Trình Nhiên mua cơm tới hai người cùng ăn.

Trình Nhiên vừa ăn vừa nói: “ Cái kế hoạch quốc tâm mà các anh đang nghiên cứu ... Ý tôi nói là cái các anh thực sự nghiên cứu, không phải là thứ viển vông đang tuyên truyền ngoài kia, mà là kiến trúc MIPS chứ gì?”

Nhiếp Vân nhíu mày nhìn em trai, trách sao lại nói ra.

Nhiếp Xuyên ngớ người, hắn có biết gì đâu, loại thông tin này làm sao hắn nói ra ngoài, huống hồ hắn còn không biết cả tin này?

Hay cậu ta nghe bóng gió được ở đâu, chỉ tung hỏa mù thăm dò? Vì thế hai anh em đều im lặng, coi như không hiểu y đang nói gì.

Đây là một vấn đề rất lớn, bởi vì kế hoạch quốc tâm tuyên bố với bên ngoài rằng đây là nghiên cứu hoàn toàn tự chủ, nhưng mà không phải như thế, mà bọn họ dùng kiến trúc MIPS, một trong ba kiến trúc lớn của Mỹ.

Hiện giờ trên thế giới có ba kiến trúc thiết kế chip chính, là "ích 86" của Intel - AMD, kiến trúc ARM, còn có kiến trúc MIPS.

Trong đó kiến trúc "Ích 86" và ARM có hệ thống cấp quyền nghiêm ngặt, hạn chế gắt gao. Hạng mục chip trong nước hiện giờ chưa thể hoàn toàn tự chủ, muốn đi đường tắt, phải tập trung vào kiến trúc MIPS có hệ sinh thái yếu nhất, không bị hạn chế, dễ đi nhất, nhưng vấn đề lớn nhất.

Cho nên kế hoạch quốc tâm là như thế, tuyên bố ra ngoài là cái vỏ thôi, bọn họ tập trung vào nghiên cứu kiến trúc MIPS, tranh thủ làm ra một sản phẩm có thể dùng được, không cần biết trình độ tính năng tới mức nào, chỉ cần làm ra được bật lên cho nó chạy là tốt lắm rồi.

Vì thế chuyện này bảo mật nghiêm ngặt, nếu chuyện này bại lộ, vậy cuối cùng vẫn là dùng kiến trúc của Mỹ, không phải là "chip dân tộc độc lập nghiên cứu ra", đây là điểm chí mạng, ai chịu rót tiền vào nữa.

Trình Nhiên không để ý tới phản ứng hai anh em kia, vẫn cứ chuyện mình mình nói: “ Muốn làm ra hàng thật không? Thứ có thể dùng thực sự, có sức chiến đấu thật sự ấy, không phải thứ dù nghiêm cứu ra cũng chỉ xếp xó vứt đó đây. Tôi có thể liên hệ với viện sĩ Lý Thái Hành giúp đỡ tổ chức đội ngũ, anh làm chủ lực, vì tôi được cấp quyền sử dụng kiến trúc ARM, cấp quyền vĩnh viễn, còn là quyền cao nhất.”

Cấp quyền sử dụng kiến trúc ARM? hai anh em họ Nhiếp hoang mang tột độ, cậu ta đang nói gì vây? Hoang tưởng à?

Trình Nhiên nhún vai nói thản nhiên: “ Tôi cũng vừa mới có được thôi, nhưng các anh nên hiểu, một khi khởi động chuyện này, phía trước chúng ta chính là núi đao biển lửa đấy.”

Buổi tối ngày hôm đó, hai anh em Nhiếp Vân, Nhiếp Xuyên đều không cách nào ngủ được, hai anh em họ đều được người ngoài coi là thiên tài. Từ nhỏ đã nghịch ngợm, mấy chuyện phá phách của đám con trai, bọn họ chưa cái nào là chưa thử qua, nhưng dù thế thành tích hai anh em vẫn ưu tú, nối nhau vào Đại học Trung Nam, sau đó người anh báo danh học nghiên cứu sinh, học tiến sĩ, sau đó thành nhà nghiên cứu xuất sắc trong viện nghiên cứu.

Người em cũng bám theo sát gót, đi theo con đường tinh anh, đã có chút thành tích, tương lai vô hạn.

Người ngoài tất nhiên là hâm mộ hết sức, trong nhà cũng lấy đó làm vinh dự. Thế nhưng chỉ hai anh em họ biết, nhìn có vẻ tiền đồ tựa gấm, nhưng trong chăn có rận, khổ tự mình hay.

Đi đúng đường rất quan trọng, muốn đi hoàn chỉnh một chặng đường thì còn phải cần cả vận may, trò chơi trên đỉnh kim tự tháp này, không phải từ bước đi lên được đỉnh, mỗi bước đều có thể lọt vào mê cung.

Mà bây giờ Nhiếp Vân đang đi vào con đường chết trong mê cung rồi.

Đã đắc tội với Trần Dược, có nên quay sang nương nhờ người khác không? Với anh em họ mà nói, cũng là chuyện đánh cược.

Kỳ thực làm cho ai cũng chỉ là thứ yếu mà thôi, thứ hai anh em họ thực sự muốn là sự nghiệp, nhưng lúc này đây lửa nhiệt tình đang dần tắt.

Nhiếp Xuyên nằm viện đến ngày thứ ba thì có một chuyện với họ mà nói quá huyền bí đã xảy ra.

Sau khi nhận lời với Trình Nhiên, Nhiếp Vân và Nhiếp Xuyên trong không khí bình yên trước cơn bão, tham gia vào một hội nghị.

Trong phòng hội nghị, bọn họ thấy giáo sư Hồ Chí Vĩ của viện nghiên cứu Đại học Trung Nam, còn có viện sĩ Lý Thái Hành tuy nói là chủ nhiệm ủy ban học thuật trường, nhưng cả năm chạy bên ngoài chẳng về trường, như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.

Ở trong giới nghiên cứu cấp bậc nghiêm ngặt tới mức gần như không cho cấp bậc dưới được lên tiếng, nếu là hội thảo nghiên cứu học thuật có sự tham gia của Lý Thái Hành, bọn họ cả tư cách ngồi ở góc trong cung cũng chẳng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận