Trùng Nhiên

Chương 284: Tên trộm ảnh.

Trình Nhiên sáng mùng ba tới nơi, buổi chiều đi báo danh, mùng bốn chính thức thi chuyển học. Sáng mùng 4 thi ngữ văn số học, chiều thi tiếng Anh, vật lý - hóa học. Tổng cộng thi bốn môn, mỗi môn 2 tiếng, tập trung vào đúng một ngày, khả năng là vì muốn giảm gánh nặng cho gia đình thi sinh, nhưng với kỳ thi khó thế này lại gây áp lực rất lớn cho học sinh.

Sau khi thi xong bốn môn, thành tích sẽ tiến hành tổng kết chừng một tuần, học sinh đủ tư cách phải gửi thành tích cuối kỳ cho Thập Trung, lại do bộ phận tuyển sinh căn cứ vào đó sàng lọc người trúng tuyển. Tất nhiên thành tích cuối kỳ ảnh hưởng không lớn, chủ yếu là kỳ thi chuyển học này.

Khách sạn toàn là học sinh đi thi, cho nên từ sớm đã huyên náo rồi, Trình Nhiên cũng bị mẹ gọi dậy từ sớm, trông mẹ rõ ràng còn căng thẳng hơn cả y, kỳ thực cả khách sạn đều thế.

Tới cổng trường thì vẫn chưa tới giờ mở cổng, vậy mà đã có rất đông cha mẹ dẫn theo con mình bất an đợi cổng trường mở, ai nấy mím chặt môi kín đáo quan sát người xung quanh, cũng có học sinh hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, tranh thủ thời gian ôn lại mấy công thức .... Rõ ràng là một trường cao trung mà bầu không khí căng thẳng như thi vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Trình Nhiên cũng bị xung quanh làm căng thẳng theo.

Két một tiếng mở cửa, bảo an đi ra gọi mọi người vào trường, tất cả dựng lỗ tai lên như thỏ sợ nghe sót cái gì, Trình Nhiên vuốt vuốt ngực mấy cái, vẫy tay chào mẹ đi vào.

Vào cổng chính liền thấy một tòa đại điện kiểu kiến trúc cổ thời Hán, cửa mở rộng, bậc thềm cao gần tới đầu gối, nhấc chân thật cao mới bước lên được. Tới đại sảnh rộng, liền thấy chiếc bàn gỗ thấp, lan can gỗ, tranh vẽ Khổng Tử, tường bên trái treo phong cảnh đường phố và trường học thời cận đại, bên phải là tấm gỗ lớn khắc trích dẫn lợi dạy bảo trong sách cổ.

Tất cả khiến người ta có cảm giác như xuyên việt tới văn miếu cổ.

Thế giới xung quanh giống chậm lại, chảy qua bên người là thời gian cổ xưa, ai nấy trang trọng hơn vài phần.

Sau đó nhân viên trường phát giấy chứng nhận ở trên mấy cái bàn xếp tản mác kéo đám học sinh quay về hiện thực.

Có nữ giáo viên mặc váy công sở màu lam hô: “ Nhận giấy dự thi xong đi bên này, theo biển chỉ dẫn vào trường thi.”

Sao không mặc đồ cổ trang? Đúng là phá hỏng bầu không khí.

Trình Nhiên tin rằng có không ít học sinh nghĩ giống mình.

Sau khi đối chiếu thân phận thí xong xong, nhận giấy dự thi, được dẫn qua hành lang, nói chính xác hơn là cầu hành lang. Vì phía dưới là viên lâm, vào một khu phòng học.

Trình Nhiên đi trên hành lang nhìn về phía thao trường, lá vàng ngân hạnh trải đầy mặt đất, thi thoảng nghe thấy tiếng hô lớn, lúc này Thập Trung đã nghỉ hè, đại khái chỉ còn các câu lạc bộ tổ chức hoạt động gì đó, song chỉ là bộ phận rất ít.

Thành Đô vào mùa hè khá nóng nực, ve kêu ồn ào bên tai, dây leo mang bông hoa vàng nhỏ rũ từ mái hành lang xuống, không khí thơm ngát hương hoa.

Trình Nhiên đột nhiên nghĩ, có lẽ Khương Hồng Thược thời khắc nào đó cũng đi qua hành lang này, hai cuộc đời từng cách nhau đại dương, dần hòa nhập lại.

Không khỏi suy nghĩ miên man, ở cái thế giới mà y đã rời bỏ, cuộc sống mọi người vẫn tiếp tục, cha mẹ đau khổ, còn bạn bè bên cạnh như Du Hiểu, Dương Hạ sẽ tiếc nuối … Khương Hồng Thược chắc phải đợi một ngày nào đó cùng bạn bè ở Sơn Hải tán gẫu, biết một người tên Trình Nhiên đã qua đời ... Đó là thế giới mà câu chuyện của họ chưa từng xảy ra.

Phòng học ở tầng hai, nơi này bố trí bốn phòng thi, Trình Nhiên theo chỉ dẫn đi vào một trong số đó, ngồi xuống bàn, gió thổi vi vu, vì xung quanh trồng nhiều cây cối mà phòng học mát mẻ.

Trình Nhiên nhận ra, học sinh trong phòng như nín thở nhìn qua cửa sổ nên cũng nhìn theo, ngoài kia là quàn thể cổ lâu phong cách thời Hán, nơi bọn họ thi không phải là một phần cổ lâu nối liền nhau đó, mà là khu độc lập.

Điều này giống như đang nhắc nhở mọi người, bọn họ vẫn chưa phải là học sinh Thập Trung đâu, muốn vào đó học phải qua được chiến trường này, chứng minh bản thân có tư cách.

Những ánh mắt đó đầy khát vọng, ước mong, cùng với kiêu ngạo vì kích thích mà sinh ra.

Hai giáo viên đi vào phòng phát đề thi, vì là thi chuyển trường, không nghiêm túc như thi tuyển sinh chính thức, tiếng chuông vang vọng không gian trống trải bên ngoài, báo chuẩn bị dự thi, tất cả trở nên yên tĩnh.

Giám khảo nói vài việc cần chú ý, không khác kỳ thi bình thường là bao, chỉ là học sinh không giao lưu gì với nhau, ai biết người nấy, vì có tư cách tới đây thi, ai không là học sinh mũi nhọn ở nơi mình tới, bọn họ có kiêu ngạo của mình.

Thêm một hồi chuông nữa, giám thị ra hiệu có thể làm bài, Trình Nhiên loại bỏ mọi suy nghĩ miên man, cúi đầu làm bài.

Thi xong hai môn số học và ngữ văn, buổi trưa Trình Nhiên đi ra, cùng mẹ tới quán mỳ ăn trưa.

Vốn Từ Lan muốn để Trình Nhiên ăn một bữa ngon bổ xung tiêu hao, nhưng Trình Nhiên ăn không vào, so với ăn nhiều nặng bụng, buổi chiều sinh buồn ngủ, chẳng bằng ăn nhẹ cho cơ thể thoải mái. Hai mẹ con ăn bát mỳ đơn giản, sau đó về khách sạn ngủ trưa.

Buổi chiều thi tiếng Anh cùng vật lý, hóa học.

6 giờ là giờ nộp bài cuối cùng, trước đó nửa tiếng Trình Nhiên đã làm xong bài nộp lên rời phòng thi, khi y nộp bài có cười ngẩng đầu nhìn cười nhẹ, có lẽ là đang mừng vì có người thi không tốt, tự từ bỏ.

Không biết có phải là trước đó bị những đề thi các năm của Thập Trung hành cho khốn khổ nên quen rồi hay không, lần này Trình Nhiên lại không thấy quá khó, so với đề thi các năm trước, lần này chỉ là tầm trung.

Điều này có hai khả năng.

Trước đó y quy hoạch huấn luyện thi chuyển trường rất tốt, cho nên lúc này hiệu quả phát huy, tạo ra thành quả.

Hoặc là năng lực của y có giới hạn không phát hiện ra được vấn đề.

Bất kể là loại khả năng nào thì cũng là cục diện không thay đổi được nữa rồi, nên môn thi cuối, kiểm tra xong phần trả lời của mình không sai sót, y quyết định nộp bài trước.

Rời phòng thi, Trình Nhiên vốn định về luôn, nhưng đi qua cây ngân hạnh liền bị ô cửa kính thu hút, y dừng bước, men theo con đường trải đầy lá vàng, trên ô cửa đó là dòng chữ "Danh sách học sinh ưu tú khối", ở đó có dán ảnh cùng vài lời giới thiệu.

Không bất ngờ, Trình Nhiên nhìn thấy Khương Hồng Thược trong bộ đồng phục hai màu lam trắng, khuôn mặt non nớt không có bất kỳ mỹ phẩm trang điểm nào, cánh môi vẫn mang sắc hồng tự nhiên, lông mày liễu vẫn hơi cong cong, như con búp bê sứ tinh xảo đặt trong tủ kính.

Tháng cuối cùng vừa rồi, chắc là cô ấy cũng bận, hai người chỉ trao đổi đúng một lá thư, sau đó là thời gian dài không liên hệ gì, trong bức thư cuối cùng đó còn không quên bảo Trình Nhiên thi thật tốt để đọ với cô, một kiểu khích tướng của nha đầu đó ... Thật sự là, Trình Nhiên nghiến răng, vừa bực mình lại vừa thương, nha đầu đó suy nghĩ quá nhiều rồi, cái gì cũng lo, cái gì cũng tính toán.

Chỉ là nha đầu đó chắc sẽ không ngờ mình đánh tới thẳng Thập Trung nhỉ?

Thời tiết nhập hạ, ngày dài nhiều hơn, gần 6 giờ rồi mà ánh sáng vẫn sung túc, chiếu qua kính, làm cái tên Khương Hồng Thược dưới bức ảnh hơi phản quang, Trình Nhiên phải cong bàn tay lại che đi mới nhìn thấy dòng chữ phía dưới.

Vừa lúc này có mấy nữ sinh đi qua, vừa vặn nhìn thấy cảnh đó, lọt vào mắt họ thành thô bỉ hết mức.

Trong đó có một nữ sinh nheo mắt nhìn kỹ, tóm ngay tại hiện trường rồi, để xem là tên nào, sau đó truyền tin khắp trường, quát: “ Này, sao cậu không lấy kính lúp ra mà nhìn đi, nhìn cái gì, trông mắt lồi ra rồi, định trộm ảnh đấy à?”

“ A, nhớ ra rồi ... Giỏi lắm, lần trước có đứa trộm ảnh Khương Hồng Thược, là cậu chứ gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận