Trùng Nhiên

Chương 423: Tìm hiểu tình huống. (2)

Ba người đi vào, Trình Nhiên lần đầu vào nhà Tần Thiên, thực sự là rất rộng, cảm giác chỉ riêng cái phòng khách rộng nguyên bằng nhà y rồi, chơi bóng luôn ở đây cũng được. Ghế sô pha như to cái thuyền, ti vi cực lớn, ở thời đại này có thể nói là xa hoa, thậm chí có mùi thổ hào.

Nhưng mà thế sự khó lường, rèm cửa sổ kéo kín, bên trong chỉ bật cái đèn ngủ nhỏ, tựa hồ là không muốn người ngoài thấy ánh đèn bên trong.

Trong phòng còn có mùi mốc, trên bàn đồ ăn thừa không ai dọn, chai rượu vứt lung tung, mấy món đồ gỗ đắt tiền có vết chém.

Trong phòng có chút dấu vết của Tần Thiên, phía ban công treo quần áo của cô, mấy bức ảnh từ nhỏ tới lớn, ảnh học tiểu học trông còn mủm mĩm, năm sơ trung cao vượt lên, ảnh biểu diễn cùng mẹ trên sân khấu, cái nào cũng cười tươi.

Đèn trong phòng khách vỡ vài cái, còn hai cái đèn đỏ so le trong góc, chẳng ấm áp cũng chẳng thoải mái, hơi rờn rợn, bảo sao Tần Thiên không muốn về nhà, chỉ muốn bỏ đi, thà làm việc ở Thiên hành đạo quán tới chín mười giờ mới về.

“ Chồng tôi không có nhà, các vị không tìm được đâu. “ Mẹ Tần Thiên hai tay ôm trước ngực với vẻ phòng bị:

Cố Tiểu Quân nói: “ Vậy khi nào ông ấy về, chúng tôi có thể đợi không? Hoặc cho chúng tôi cách liên lạc?”

“ Lão Tần, bây giờ ... Các vị tìm anh ấy làm gì? “ Mẹ Tần Thiên nhìn Trình Nhiên, vì thấy một đứa học sinh mặt mũi tuấn tú đi cùng cảnh sát hơi lạ, không rõ liên quan gì:

Cố Tiểu Quân giọng rất chính thức, tạo cảm giác yên tâm: “ Chuyện là thế này, các vị yên tâm, chúng tôi biết nhà ông Tần Tống Nguyên xảy ra vấn đề, khả năng bị một số thế lực xã hội uy hiếp và đả kích, chúng tôi muốn gặp ông ấy tìm hiểu thêm tình hình. Thậm chí mong ông ấy ra mặt thông tri cho tất cả những người bị hại, tích cực phản ánh tình huống, phối hợp với cảnh sát ... Vị bên cạnh tôi đây là con trai của tổng giám đốc Phục Long Trình Phi Dương.”

“ Á ... “ Mẹ Tần Thiên kêu lên một tiếng nhìn Trình Nhiên, chính cái "Phục Long" này gián tiếp khiến nhà cô thành ra thế này, thời gian qua cô hết cãi nhau lại đánh nhau với chồng đều vì cái công ty đó. Giờ nghe thấy kẻ đầu sở ở trước mặt, tay hơi nắm lại, chỉ là nhà mình đã thế này rồi, không dám phát tác với Trình Nhiên, nghĩ một lúc đi tới điện thoại ở góc phòng, còn cẩn thận xoay lưng che máy, nói nhỏ: “ Lão Tần, anh về đi, có công an tỉnh tới tìm ....”

Đoán chừng Tần Tống Nguyên trốn ở gần đó, cho nên chẳng mấy chốc về nhà, khi vợ bắn tín hiệu "giải trừ nguy hiểm" mới dám rụt rè như ăn trộm về nhà mình, thò đầu nhìn vào nhà nhìn ngó, một chân chực bỏ chạy.

Cảnh tượng này làm người ta cảm thán, thử tưởng tượng mà xem, một phú ông gia sản bạc triệu, đáng lẽ phải địa vị tôn sùng, đi tới đâu cũng có người vây quanh xin xoe, nhưng bây giờ ngay cả về nhà mình cũng như chim sợ cành cong như thế.

Chỉ là Trình Nhiên có hơi buồn cười, Tần Tống Nguyên mặc áo bành tô, cổ dựng cao, mũ tai chó, cái bộ dạng chả khác nào viết hai chữ "khả nghi" lên mặt. Dù ngoài kia trời rất lạnh, nhưng cũng không ai ăn mặc như thế này cả, chắc là lậm phim điệp viên của những năm 70, 80 quá rồi.

Mẹ Tần Thiên chạy ra nói với chồng: “ Em xem thẻ công tác rồi, là người của cục công an Sơn Hải, nói là tham gia tổ chuyên án tỉnh.”

Kỳ thực nếu là cảnh sát bản địa thì mẹ Tần Thiên đã chẳng dám gọi chồng về, những kẻ đó có không ít người còn là đồng bọn của Lôi Vĩ. Vì Cố Tiểu Quân chính vì đeo danh "tổ chuyên án", lại là cảnh sát nơi khác mới làm cô yên tâm. Người ta nhất định không phải là tới quan tâm không đau không ngứa cho có lệ, mà thực sự muốn tìm hiểu sự việc, nếu không đã chẳng đi xa như vậy.

Tần Tống Nguyên chưa vào nhà, cẩn thận chỉ Triệu Thanh: “ Anh ta là ai?”

Cố Tiểu Quân giải thích: “ Là người ghi chép.”

Tần Tống Nguyên lại chỉ Trình Nhiên: “ Còn thằng bé đó?”

Cố Tiểu Quân nói thẳng: “ Các vị sợ là chưa biết, không chỉ các vị là người bị hại, giờ đám người Lôi Vĩ đã tấn công cả người nhà đồng chí Trình Phi Dương, con trai đồng chí ấy bị lưu manh xã hội chặn đường tấn công uy hiếp, chúng tôi bảo cậu ấy đi cùng là để các vị không cần lo lắng, xin hãy tin tưởng chúng tôi, đây không phải là cạm bẫy của thế lực xấu.”

“ Cha cháu là bậc đại trượng phu, chú không hối hận đâu .” Tần Tống Nguyên gật đầu thiện chí với Trình Nhiên, sau đó mới đi vào nhà, nhưng lại nói bình thản dứt khoát: “ Anh cảnh sát, làm anh thất vọng rồi, lỗi là do tôi kinh doanh có vấn đề, không liên quan tới người khác, tôi không có gì để báo cáo cả.”

Trình Nhiên sửng sốt, chuyện này nằm ngoài dự liệu của y.

Cố Tiểu Quân thì khác, cái chuyện người bị hại không chịu phối hợp hắn gặp nhiều rồi, tích cực làm công tác tư tưởng. Trình Nhiên nghe một lúc thấy không giúp được gì liền không tham gia, y đứng ở ban công, nhìn đường phố.

Gần tám giờ tối, thành phố sáng trưng bởi vô số ngọn đèn màu, đối với người bình thường mà nói, đây là một ngày hết sức bình thường, là thời điểm gia đình quây quần tụ họp sau một ngày, ngồi bên bàn ăn, chia sẻ với nhau câu chuyện buồn vui trong ngày. Ở nơi sâu trong khu rừng xi măng cốt thép cũng có vô số mặt u tối của lòng người đan lại thành tấm lưới, một số người không may dính vào đó, càng vũng vẫy càng dính chặt.

Gian phòng sau lưng, giọng nói vẫn tiếp tục, Tần Tống Nguyên đã lơi lòng nhiều, song vẫn còn chút cố kỵ cuối cùng núi chân hắn.

“ Cảnh sát Cố, cảnh sát Triệu, các anh muốn tôi chỉ điểm ai? Mong các anh hiểu, hắn dù ở phía hắc đạo hay bạch đạo đều có thể diệt được tôi, các anh đừng ép tôi ...”

Cố Tiểu Quân nói tới khô cả cổ rồi, trong lòng cũng cảm thấy bất lực, đối với người bị hại hắn không biết nói gì hơn nữa, phân tích thiệt hơn, lấy cả tình cả lý rồi. Đối phương tỏ ra rất hiểu, nhưng hiểu thì hiểu, vẫn không chịu lên tiếng, cô vợ ngồi bên lặng lẽ lau nước mắt, không xen vào.

Giống như có một bàn tay vô hình vẫn đang thao túng căn nhà này, một đôi vợ chồng rõ ràng rất ưu tú, nhưng lại cam lòng bị khống chế.

Khống chế lòng người mới là thứ khóa khó phá nhất thế gian.

Cố Tiểu Quân vẫn nỗ lực: “ Cho dù đối phương dùng thủ đoạn phi pháp bạo lực, đoạt mất nhà máy anh cả đời vất vả, phá hủy sự nghiệp anh khổ công gây dựng, gây tổn hại thân thể anh, anh vẫn không muốn đứng ra?”

Tần Tống Nguyên liên tục lắc đầu: “ Anh cảnh sát, tôi hiểu anh có ý tốt muốn giúp đỡ chúng tôi, nhưng tôi sợ mình nói ra rồi, hắn không gục. Một khi hắn vượt qua được chuyện này, như vậy thì tới tính mạng của gia đình chúng tôi cũng nguy hiểm. Bây giờ ít ra thì hắn còn để tôi làm, tuy làm không công cho hắn, vợ con tôi vẫn sống được ... Anh cảnh sát, tôi tin anh, tôi cũng hi vọng hắn bị pháp luật trừng trị hơn bất kỳ một ai, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể ra làm chứng, xin thông cảm cho chúng tôi ... Nhưng xin bắt bọn chúng.”

“ Bắt bằng cái gì? Anh không nói thì chúng tôi lấy gì bắt hắn? “ Triệu Thanh rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi, dù sao cũng là người thường, tiếp xúc loại chuyện này không nhiều, còn mang nhiệt huyết đơn thuần: “ Các vị làm sao thế hả, nói thế mà không tỉnh, các vị mới chính là những người đã tạo ra loại người như Lôi Vĩ đấy.”

Trình Nhiên nghe tiếng chửi mắng từ ban công đi vào, Triệu Thanh ném bút lẫn sổ ghi chép xuống bàn, chỉ mặt mắng mỏ.

Y và Cố Tiểu Quân không ngăn cản.

Vợ chồng Tần Tống Nguyên không giận, ngược lại lúc này bị chửi mắng, họ thấy thoải mái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận