Trùng Nhiên

Chương 363: Cục đá ngáng đường.

Triệu Nguyệt chép miệng luyến tiếc, cô cũng vì Lục Vĩ hôm qua tới đây mà nghe ngóng được ít chuyện, chuyện hay như thế mà chồng cô không rõ chi tiết, tò mò chưa thỏa.

Lại nghĩ Khương Vi Cầm đã 40 rồi mà chẳng chịu già, thậm chỉ càng ngày càng mặn mà, cô cũng ghen tỵ, cha Lục Vĩ hẳn là nuối tiếc lắm: “ Chưa nói tổng giám đốc Lục, em thấy Lục Vĩ cũng có tiền đồ lắm, ở khu biệt thự Cảnh Sơn có không ít đứa bé, nhưng đứa nào đứa nấy chẳng sợ ông cụ một phép, đến gần cũng chẳng dám. Chỉ có Lục Vĩ là khác, không những không sợ còn rất quấn ông cụ, ông cụ cũng rất thích cậu ta, nào là đánh cờ, câu cá, thậm chí đưa tới Đới Bắc Hà bơi. Lục Vĩ lần nào tới nhà chẳng ngồi ăn cơm cùng bàn với ông cụ, đến em đây còn chưa có cái vinh dự đó, con cháu Khương gia cũng chẳng có phần.”

“ Em nói không sai, tương lai cậu ta chỉ cao hơn cha mình chứ không thấp hơn được. “ Liễu Cao lấy đốt ngón tay gõ gõ lên bàn, mắt nhìn phía sau tính toán:

Lục Vĩ trước kia học ở Thanh Hoa, sau đó sang Mỹ học tại trường Wharton thuộc Đại học Pennsylvania, tốt nghiệp xong về nước vào thẳng chính phủ công tác, giờ là phó huyện trưởng huyện Nam Dương. Cả nước được mấy người ở tuổi này đã là phó huyện trưởng, đành rằng trong nhà có trợ lực, nhưng người có bối cảnh cao hơn còn lông bông kia kìa.

Triệu Nguyệt đặt chén trà xuống, chuyển sang bên kia ghế sô pha, áp người vào chồng thì thầm: “ Em bảo này, ông cụ vào Xuyên nghỉ dưỡng, ngay cả con cái mình cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại thông báo, vậy mà lại gọi Lục Vĩ đang tham dự hội nghị ở Thành Đô tới, còn không phải là thiên vị sao? Hơn cả con ruột chứ .... Còn hàng cháu chắt chỉ gọi mỗi Hồng Thược tới, vậy là mấy tin đồn chuyện thông gia tám phần là thật rồi.”

“ Chị họ anh nếu tuân theo bố trí trong nhà đáng lẽ tiền đồ hơn xa bây giờ ấy chứ ... Mà thôi chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì nữa, mà em nói đúng đấy. “ Liễu Cao nhìn thấy rõ ràng nhìn thấy áo ngực trong tấm áo ngủ mong manh của vợ, cái khe lạch mê người kia kích thích thần kinh sáng sớm của nam nhân, bắt đầu chộn rộn. Chỉ là sáng sớm còn nhiều việc phải xử lý, đành thu lại tâm tư, quay về việc chính, cuộc gặp mặt hôm nay đôi nam nữ trẻ kia đang là tâm điểm chú ý của hai nhà:

Quan hệ của hắn với người chị họ này từ bé đã tốt, nếu chị họ có vị trí cao hơn thì hắn sẽ nước lên theo thuyền, cả đời không lo lắng gì, ông cụ dù sao đã có tuổi, không che chở con cháu được lâu nữa.

“ Nhưng mà em thấy Hồng Thược không có ý đó, anh bảo nó sùng bái Lục Vĩ lắm, vậy mà em có nhìn ra đâu. “ Triệu Minh hơi lo lắng:

“ Nữ sinh mà, xấu hổ thôi, với lại chắc chưa nghĩ tới chuyện xa xôi ... Nhưng mà kết quả thì được định đoạt rồi, đây là mong muốn của hai nhà.” Liễu Cao bình thản nói: “ Em phân tích một chút sẽ biết ngay đây là con đường Khương gia phải đi. Nhìn nhà chúng ta đi, anh cả theo đường học thuật, chị Vi Cầm thì năng lực không bàn cãi, song năm xưa lỡ cơ hội, hơn nữa còn là nữ giới, thành tựu sẽ có giới hạn, ít nhất không thể lên tầng tối cao. Anh Tĩnh Bình chính tích vững vàng, nhưng không có đà tiến đủ mạnh, Khương gia tương lai thiếu một nhân vật lãnh tụ quy tụ lòng người ... Mà ông cụ thì, không còn khỏe nữa.”

Ông cụ không khỏe, đó là nỗi lo lớn nhất của Khương gia và những nhà nương tựa vào Khương gia.

Có ông cụ, người như Liễu Cao ở ngoài còn được người ta nể mặt phần nào, Khương gia nhờ có ông cụ mới có sức ngưng tụ, tạo thành một thế lực đủ sức ảnh hưởng. Nếu một ngày ông cụ không còn, trong Khương gia không nhìn thấy nhân vật nào tương lai có được tầm cao đủ lớn, những nhà khác đương nhiên cũng đi tìm chỗ dựa khắc, gia tộc không có người kế thừa, đi xuống là điều tất yếu.

Triệu Nguyệt có chút ái ngại: “ Lục Vĩ tuy nói là tuổi trẻ tiền đồ, nhưng mà cũng hai lăm hai sáu phải không? Hơn Hồng Thược tới bảy tám tuổi, thế là hơi nhiều.”

“ Từ Chí Ma gặp Lâm Huy Nhân ở Châu Âu, hai người rơi vào lưới tình, Lâm Huy Nhân mới 16 còn Từ Chí Ma bao nhiêu em biết không, vẫn bị kiến thức và ngộ tính của cô ấy thu hút đấy thôi. Khi Lâm Huy Nhân mới 8 tuổi thì Từ Chí Ma đã là cha hai đứa con rồi, so hai đứa nó có là gì? “ Liễu Cao gạt đi băn khoăn này của vợ: “ Hai nhà kết hợp đâu phải là chuyện một sớm một chiều, cần cẩn thận hết mức, mỗi một chi tiết đều phải căn nhắc tới, mỗi một cái nút thắt đầu phải chặt, nói trắng ra thì không phải là chuyện của hai đứa nó nữa. Chỉ cần hai đứa nó hiểu chuyện sẽ đi theo phương hướng nào là đủ rồi, các bước sau này sẽ diễn ra đúng trình tự.”

Triệu Nguyệt do dự: “ Đây là chuyện lớn, thực sự là ý của ông cụ à, anh đừng có hiểu lầm.”

Liễu Cao tự đắc: “ Nhiều năm qua anh luôn đi theo ông cụ, học hỏi không ít, gì chứ cách cục và hướng gió vẫn nhìn ra. Chuyện này dù ông cụ không ra mặt, người Khương gia và người những nhà lệ thuộc đều nhìn thấy điểm này, đây là nguyện vọng của cả nhà, ông cụ cho dù không muốn đi bước này, nhưng nghĩ tới con cháu, chẳng lẽ không cân nhắc. Người già thì khó tránh khỏi nghĩ tới chuyện duy trì huyết mạch về sau, anh tin là ông cụ đã tính rồi.”

Có tiếng gõ cửa, hai người ngừng trò chuyện, Triệu Nguyệt về chỗ, Liễu Cao khôi phục uy nghiêm, hắng giọng nói: “ Vào đi.”

Một cảnh vệ đi vào nói: “ Giám đốc Liễu, quầy lễ tân gọi điện tới báo, có người muốn tìm cô Khương Hồng Thược, nói là bạn học.”

Liễu Cao phụ trách mọi sự vụ liên quan tới ăn ở nghỉ ngơi của ông cụ, cho nên cảnh vệ có cho người vào hay không đều phải hỏi qua hắn.

“ Nam hay nữ thế?”

“ Nam, tên là Trình Nhiên, nói là cô Khương bảo cậu ấy tới.”

Liễu Cao cau mày: “ Bảo cậu ta là nơi này không có ai tên Khương Hồng Thược hết.”

Cảnh vệ đang định đi ra dùng bộ đàm liên lạc với lễ tan thì Liễu Cao nhìn đôi nam nữ ngoài cửa sổ, đứng dậy: “ Thôi, để tôi tự đi một chuyến.”

Đây là thời khắc quan trọng, hắn không cho phép có cục đá cản đường nào xuất hiện.

“ Chờ em, chờ em với. “ Triệu Nguyệt vội vàng gọi, chuyện hay thế này sao thiếu cô được:

Trình Nhiên xuống xe ở Báo Quốc Tự, sau khi hỏi thăm người đương địa, đeo ba lô đi qua một đoạn đường núi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy lầu tiếp khách. Đang nhìn ngó thì có tiếng còi xe, vội tránh sang bên đường, một chiếc xe màu đen biển đặc biệt đi thẳng qua trạm gác ở đầu cầu, đó mới thực sự được tính là nhà khách, còn bên ngoài tuy có hai biệt thự, thực ra là khu phổ thông thôi.

Càng gần tới nơi Trình Nhiên càng hồi hộp, mặc dù Khương Hồng Thược nói thật dễ dàng, cái gì mà chỉ tới nghe chuyện ông ngoại kể thôi, không có gì đặc biệt hết, y có thể coi như không có gì được sao, căng thẳng tới lòng bàn tay âm ẩm rồi.

Sau khi đến chỗ lễ tân báo tên Khương Hồng Thược, cô gái tiếp tân rất lễ độ bảo Trình Nhiên đợi một lúc, sau đó gọi điện báo đợi xác nhận thân phận.

Không lâu sau một người trung niên mặc vest trịnh trọng, cao gần một mét tám, khí chất nho nhã, nhưng hai mắt tinh minh, thấy Trình Nhiên, không hề lên mặt trưởng bối, nhiệt tình nói: “ Cháu nhất định là Trình Nhiên hả?”

“ Vâng, chào chú ạ, cháu là Trình Nhiên, bạn của Khương Hồng Thược. “ Trình Nhiên đoán chừng đây là thân thích phụ trách an bài sự vụ mà Khương Hồng Thược đã kể, lễ phép chào:

“ Thật không may, con bé có chuyện đột xuất, có một người bạn quan trọng tới, không có thời gian chiêu đãi cháu rồi, không sao, tới thì cũng tới rồi, để chú an bài phòng cho cháu nhé. “ Liễu Cao nhìn qua người Trình Nhiên, ở phía lầu số tám có nhiều người đang đợi, nói thêm: “ Cháu cứ nghỉ ngơi chút đi, ở đây chơi thoải mái, thích ăn gì thì ăn, chi phí chủ lo rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận