Trùng Nhiên

Chương 513: Mình không làm gì sai mà phải xin lỗi .

Thế là trong ánh mắt Khương Hồng Thược mới xuất hiện cảnh Tần Thiên đưa một cái túi cho Trình Nhiên.

Nếu như bỏ Viên Tuệ đi, trong cảnh tươi đẹp đầu xuân ấy, một chàng trai cao ráo, một cô gái yểu điệu đứng bên, cô gái cười ngọt ngào, mắt long lanh nhìn chàng trai, nói gì đó khiến chàng trai nở nụ cười ôn hòa, bất kể người nào chứng kiến cũng có cảm giác.

Hết sức xứng đôi vừa lứa.

Kỳ thực đó chỉ là ma chướng trong lòng Khương Hồng Thược tưởng tượng ra thôi, vì cô đang ở trạng thái mẫn cảm.

Còn sự thực thì Trình Nhiên mở túi ra thấy một đống thức ăn, nào bánh xốp, cá khô, thịt bò khô, đồ uống ... khiến bụng y reo ùng ục.

Viên Tuệ vừa rồi được Tần Thiên hứa một đống lợi ích, liền tích cực nói giúp: “ Trước đó bọn mình chuẩn bị cho đại hội thể thao, mua về cho lớp ăn, còn dư một ít, bọn mình không ăn nhiều như thế, khiêu vũ phải giữ dáng rồi ... Sướng cậu nhé, đám nam sinh các cậu ăn khỏe, ăn giúp đi.”

“ Vậy mình không khách sáo đâu đấy. “ Hai bên xem như khá thân thiết, nhận ít đồ không vận đề gì, nên Trình Nhiên thoải mái nhận lấy: “ Cám ơn nhé.”

“ Không cần. “ Tần Thiên nghiêng đầu sang bên, dáng vẻ kiêu kỳ không nhìn Trình Nhiên:

Trình Nhiên không suy nghĩ nhiều, cho rằng lần trước ở văn phòng Thiên hành đạo quán, y trêu hơi quá, Tần Thiên tới giờ vẫn giận, tuy thế cô ấy có đồ ăn vẫn nhớ tới mình.

Viên Tuệ đúng là cô bạn tốt, cười hì hì kéo Tần Thiên chạy đi, còn không quên bỏ lại một câu: “ Không cần cám ơn đâu, nhớ tâm ý của Thiên Thiên nhà bọn mình là đủ.”

Tần Thiên muốn bịt miệng Viên Tuệ cũng không kịp nữa rồi, giơ nắm đấm lên đuổi đánh, Trình Nhiên đứng xa nhìn cảnh đó cũng bật cười.

“ Rốt cuộc bạn nói cái gì thế hả? “ Qua chỗ rẽ rồi, Tần Thiên mới hỏi tội Viên Tuệ:

Viên Tuên lè lưỡi trêu: “ Mình nói cái gì sai à, đây không phải tâm ý của bạn sao?”

“ Đó là vì mình lỡ tay mua thừa, không ăn hết thôi.”

“ Chỉ kiếm cớ ... Vừa rồi nói chuyện với cậu ấy, mặt còn đỏ rực kìa, người ta lại chẳng nhận ra à?”

“ Làm gì có. “ Tần Thiên đưa tay lên sờ mặt, bất giác nhận ra điều gì, vì mặt cô đâu có đỏ: “ Viên Tuệ, bạn muốn chết rồi.”

Hai người đang nói cười đi qua bên này, đột nhiên giọng nhỏ hẳn xuống, vì đột nhiên họ nhìn thấy một người quen, đứng xoay lưng về phía này, mà hình như đang nhìn ... Cỏ trên mặt đất.

Viên Tuệ do dự chút rồi hỏi: “ Khương Hồng Thược, sao bạn ở đây thế?”

“ Không có gì, đang suy nghĩ một việc thôi mà. “ Khương Hồng Thược quay lại mình cười nói, cô và Tần Thiên, cả hai là cô gái cực kỳ nổi tiếng trong trường, lớp học lại gần nhau, vì thế cũng quen biết:

Tần Thiên không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “ Bạn thích uống nước chanh nhỉ?”

Khương Hồng Thược hơi giật mình, cô đưa một chai tới: “ Ừ, vừa rồi mình mua dư một chai, bạn uống đi.”

Đó gần như là thói quen của Khương Hồng Thược, nếu có cái gì cho người khác, cô luôn chủ động đưa tới, chứ không hỏi người ta có muốn không, đợi họ trả lời rồi mới đưa.

“ Cám ơn nhé. “ Tần Thiên nhận lấy, mày hơi nhíu lại, vừa rồi Khương Hồng Thược nắm chai nước chặt quá thì phải? Cô phải kéo mạnh mới lấy được.

Khi Trình Nhiên cầm túi lớn đồ ăn về, Trương Bình vật vã kêu than: “ Đãi ngộ của cậu đúng là khác với bọn này thật đấy, bọn tôi mỗi người chỉ được một chai nước, lớp trưởng đúng là thiên vị.”

Nói thế hắn vẫn lục lọi túi: “ A, thịt bò khô Đăng Anh, lại còn có bánh gạo Tử Phúc Ký, hàng cao cấp đây mà, đắt lắm đấy.”

“ Không phải của lớp trưởng đâu, người khác tặng đấy, mọi người chia nhau đi. “ Trình Nhiên lấy túi bánh xốp mở ra cắn một miếng, mùi vị không tệ, thức ăn ngọt luôn khiến người ta sinh ra vui vẻ và hưng phấn, ăn một miếng liền thấy bụng đói thật, lại lấy cái nữa:

Tần Thiên làm ở Thiên hành đạo quán một thời gian, khá hiểu khẩu vị của y.

Đám người kia không cần nói rồi, trông họ ăn, Trình Nhiên còn sinh cảm giác, phí của.

Lúc này Khương Hồng Thược cũng đã quay về, nhìn thấy Trình Nhiên ngồi ghé nửa mông trên bàn, tay cầm bánh xốp, bên cạnh là đám người rừng đang chia nhau đánh chén, cô đi tới không nói không rằng ngồi xuống, mặt lạnh phát sợ.

Trương Bình đang ăn dở, bị Khương Hồng Thược nhìn một cái, sao có cảm giác khó nuốt thế nào ấy, vội vàng cầm nửa cái bánh quy cho lại vào trong túi, giống như chôn giấu công cụ gây án. Huých huých vai mấy tên khác, làm bộ mặt vô tội bỏ đi, làm ra vẻ, bọn này không ăn miếng nào đâu nhé.

Khương Hồng Thược đang tức giận, thậm chí không che giấu mà còn để lộ hẳn ra ngoài, cô thấy Chương Ngư đã thảm lắm rồi, cho dù người ta có là đào binh, cô cũng không muốn Trình Nhiên rắc muối vào vết thương của người ta, tuy cô đã cắt lời nhưng những lời Trình Nhiên nói trước đó đã đủ quá đáng rồi.

Thứ tới, cô muốn Trình Nhiên giải thích, vì sao Tần Thiên lại cho y nhiều đồ ăn như vậy, cái bánh xốp kia làm gì có ngon như thế, vì sao y lại ăn ngon lành.

Trên đời này luôn có rất nhiều việc muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc mở miệng luôn khó khăn nhất.

Hạng mục chạy 3000 mét kết thúc, thành tích lớp số 5 không tệ, vào vòng cuối cùng rồi, vận động viên được một nhóm bạn học ồn áo vây quay đưa về chỗ, ôm vai, tán dương, đưa nước .... Cắt đứt tâm tư của hai người.

Buổi tối về nhà, Trình Nhiên học bài xong còn phải xem báo cáo do Lý Minh Thạch, Trình Tề gửi tới, di động lúc nào cũng để bên cạnh, đến khi xong xuôi công việc thì đã hơn 12 giờ rồi, màn hình huỳnh quang của di động chưa từng sáng lên một lần.

Hôm nay hai người không chúc nhau ngủ ngon.

Trình Nhiên nằm trên giường, đèn đã tắt, bốn bề không gian tối om, mắt y lại vẫn mở.

Biệt thự nhỏ bên Hoán Hoa Khuê, căn phòng tầng hai của Khương Hồng Thược vẫn hắt ra ánh đèn, cô ngồi dựa ở đầu giường xem sách, ánh mắt chuyên tâm, trước khi đi ngủ đọc một đoạn sách là thói quen không đổi của cô.

Chỉ là tay cầm sách, vậy mà mắt cô lúc nhìn bức tranh treo tường, lúc nhìn cành trúc ngoài cửa sổ, còn cả di động trên tủ đầu giường, chỉ không nhìn vào sách.

Khuya lắm rồi, giờ này đáng lẽ cô ngủ hồi lâu, nhưng đợi mãi không thấy tin nhắn của Trình Nhiên.

Khương Hồng Thược gấp sách lại đặt một bên, gió lùa qua cửa sổ thổi bay mái tóc của cô, cô chui vào chăn, tay vươn ra như chớp.

Tạch, tắt điện.

Ngoài cửa sổ, trăng non cong cong treo đầu cành, ánh trăng yếu ớt chẳng thể soi sáng căn phòng, phòng tối đen như mực.

Trong căn phòng tối om đó, đột nhiên có ánh sáng lam lóe lên, chiếu sáng nửa bên mặt cô gái.

Chốc lát sau đèn mờ dần tắt ngúm.

Rất lâu sau lại sáng lên.

Cứ như thế căn phòng cứ lúc sáng lúc tối, không biết qua bao lâu một cánh tay từ trong chăn thò ra, lần này màn hình sáng lâu hơn, Khương Hồng Thược xem tin nhắn, không giải thích, không xin lỗi, hóa ra cứ mấy phút Trình Nhiên lại gửi tin nhắn trống như trêu tức, cô bấm nút như trút giận.

"Cậu nghĩ mình đúng sao?"

Đợi tin nhắn gửi đi rồi, cô mới nhận ra thời gian hiển thị trên màn hình là 2 giờ 35 phút.

Sau đó lại đợi rất lâu, đợi trong dày vò thấp thỏm, di động mới rung lên, tin nhắn tới từ Trình Nhiên, "Cái gì?"

Chỉ hai chữ thôi?

Cái gì, cái đầu cậu! Khương Hồng Thược thấy nếu mà mình ở trước mặt Trình Nhiên chắc chắn không kiềm chế được vung tay lên, sao trước đây cô không nhận ra, Trình Nhiên có cái bản lĩnh chọc giận người khác như thế chứ.

Cô ngồi bật dậy, mái tóc dài rũ xuống, lại bấm phím:" Mình thấy cậu nên xin lỗi thầy Chương, thầy ấy không có ác ý."

Nếu là người khác, Trình Nhiên còn có thể suy nghĩ lời này, nhưng Chương Ngư , ngay từ đầu y không có thiện cảm, tuy sau đó hiểu lầm cởi bỏ, nhưng Trình Nhiên không quên mình mấy lần bị oan, cùng can thiệp vô lý của hắn vào chuyện mình.

Cô ấy không quan tâm tới tâm trạng của mình, việc đầu tiên là muốn mình xin lỗi?

Trình Nhiên trả lời ngay " Mình không thấy mình nói gì sai để phải xin lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận