Trùng Nhiên

Chương 227: Tâm tư Diêu Bối Bối. (2)

Dù sao thì vẫn có nhiều người đến sau, không biết chuyện, mà đây là đề tài không thể bỏ qua, tay trống trong một ban nhạc tiết lộ: “ Tôi có người bạn làm trong ban tổ chức lễ hội âm nhạc nói, trong danh sách tham gia thi tài ở lễ hội này đã ban nhạc Phi Tuyến xác định tham gia rồi đấy.”

Điền Dĩnh Thanh nghe thế chú ý ngay, đó là ban nhạc có tiếng toàn quốc, hỏi ngay: “ Có phải ban nhạc Phi Tuyến ở Bắc Kinh không, thế thì chúng ta có phúc rồi.”

“ Chính họ.”

Xưa nay Bắc Kinh luôn đi đầu giới văn hóa âm nhạc trong nước, mặc dù Tứ Xuyên cũng là đất văn hoa lâu đời, nhưng rốt cuộc chẳng thể so với chốn kinh kỳ phồn vinh. Mà ở đây là thành phố nhỏ, dù là ban nhạc nổi tiếng nhất thành phố, nhà nhà hộ hộ đều biết tên đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể ngước mắt lên nhìn thôi.

Lễ hội âm nhạc có thể nói là ngọn lửa thiêu đốt kỳ vọng trong lòng mọi người. Những người theo đuổi âm nhạc, dù thực sự là thanh cao, không kỳ vọng ai cũng biết tới mình, nhưng có ai không mong đợi một ngày có được thành công thế tục? Mọi người nói tới tình hình âm nhạc trong nước, nói tới lễ hội sắp diễn ra, ai cũng nóng lòng.

Trình Nhiên thì vừa nghe lại vừa suy nghĩ, kiếp trước y không trải qua chuyện này, nên không biết lễ hội âm nhạc khi đó có tạo nên hiệu ứng nhiệt liệt trong giới âm nhạc Sơn Hải như bây giờ không.

Vì kiếp trước xảy ra đại án 6.2 không phá được, tạo ra ảnh hưởng xã hội ác liệt, liên tiếp những vụ bắt cóc làm một dạo không khí trong thành phố cực kỳ căng thẳng, về sau lễ hội quốc tế du lịch vẫn cứ diễn ra, nhưng hiệu quả chắc chắc là không thể so với bây giờ.

Ít nhất kiếp trước Trình Nhiên chưa bao giờ nghe thấy ở Sơn Hải tổ chức một lễ hội âm nhạc lại được người ta so sánh với lễ hội Woodstock của Mỹ.

Nhưng giờ thì ai ai cũng nói thế, đại khái vụ án được phá, dư luận cũng tốt, nên mới có chuyện "thiên hạ tất bật, bận rộn đều vì chữ lợi này mà đến, người trong thiên hạ rối ren, hỗn loạn đều vì chữ lợi này mà bôn ba."

Nói ra thì mình là công thần số 1, công lao không thể không tính.

Ở phương diện nào đó thì mình giúp Lý Tĩnh Bình một việc lớn, ấy vậy mà Trình Nhiên nghĩ lại, trước giờ Lý Tĩnh Bình cứ mặt nặng mày nhẹ với mình, chưa nói được một câu tử tế.

Có câu nuôi một cô con gái giống như chăm chậu hoa đẹp, chắc là Lý Tĩnh Bình đề phòng mình đào cả hoa lẫn chậu nhà người ta đi.

Thật là nghĩ xa quá rồi, cô bé đó còn ít hơn đám Dương Hạ một tuổi, mình làm sao nảy sinh ý đồ gì được chứ, Trình Nhiên thấy mình làm ơn mắc oán.

Chỉ là nhìn đám đông hào hứng bàn tán, trông đợi như vậy, đó là cuộc sống yên bình sôi động do đôi tay mình bảo vệ mà nên, Trình Nhiên thấy rất có thành tựu.

Trong mười bước giết người bén nhạy

Nghìn dặm xa vùng vẫy mà chi

Việc xong rũ áo ra đi

Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm

“ Anh Lục Phong, vậy là ban nhạc ‘Vịt Đen’ của anh cũng báo danh tham gia chứ? “ Diêu Bối Bối mắt nhìn Tương Lục Phong không chớp:

Tương Lục Phong đưa tay vuốt tóc, có vài phần đắc ý: “ Không phải ai cũng tham gia được đâu, phải có thành tích danh tiếng nhất định, nếu không chỉ có nước báo danh rồi thắp hương đợi thẩm hạch thôi. Nhưng mà anh, Triệu Hâm có quen biết ở bên tổ chức, cho nên có thể tham gia lễ hội.”

Có người nói: “ Anh khiêm tốn quá rồi, nếu nói Sơn Hải chúng ta có ban nhạc nào để gọi tên thì chắc chắn có Vịt Đen rồi, các anh phải ở top 10.”

“ Tương Lục Phong, hôm nay nhân cơ hội này sao không biểu diễn ca khúc mới của các anh đi, mọi người cùng thưởng thức.”

Diêu Bối Bối tức thì vỗ tay bôm bốp, nghe xung quanh khen ngợi Tương Lục Phong như thế, mắt sắp thành hình trái tim rồi.

Du Hiểu nhổ phẹt bãi nước bọt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Vịt Đen, nghe đã thấy ngu, hát chắc cũng như vịt.”

Không khí xung quanh sôi động, càng thêm nhiều người reo hò cổ vũ, Tương Lục Phong, Triệu Hâm liền lấy ghi ta, nổi hứng biểu diễn ca khúc mới của mình, liên tục từ "Đi sượt qua vai nhau", "Em gái, anh đưa em đi tha hương" cùng "Du sơn".

Nếu nói tới vần luật cùng phối khí thì không có vấn đề gì để chê trách, Trình Nhiên vẫn có thể nghe được hết cả bài, nhưng nói về cảm giác à, thì rất tệ. Với người đã nghe qua không biết bao nhiêu ca khúc kinh điển của thời đại mà nói, về nhạc lý, Trình Nhiên có khi còn kém cả ban nhạc học sinh nghiệp dư như 57 độ, nhưng luận tai nghe, tuyệt đối không chỉ là chuẩn chuyên nghiệp mà thôi.

Vì nghe nhiều rồi, có so sánh, đừng nói là y xuyên việt thời không, dù ở hậu thế, nhiều bài hát Trình Nhiên nghe một cái có thể dự đoán nó có hot hay không.

Âm nhạc lưu hành không giống với âm nhạc cổ điển, âm nhạc cổ điển thì cần có công lực thâm hậu, hiểu biết sâu sắc, cùng lịch duyệt lắng đọng để đánh giá. Âm nhạc lưu hành kỳ thực đa phần dựa vào ca khúc đó có truyền được cảm hứng không, khiến người ta muốn hát theo không.

Giống như nhạc EDM, anh nghe mà không thấy cơ thể muốn nhún nhảy thì coi như xong rồi.

Thế nên bát hát mà Trình Nhiên miễn cưỡng mới nghe hết nổi thì y thấy không cách nào hot được.

Không có gì đặc biệt, thuộc lại gặp trường hợp giống thế này, đàn lên thì nghe lọt tai đấy, nhưng người bình thường không nghe ra tốt xấu. Ví như bài Đi sượt qua vai nhau, mang chút âm điệu ca khúc cổ, nhưng mà không mài rũa tới mới tự nhiên tròn trịa như thế, lẫn lộn nhạc hiện đại vào liền thành lộn xộn.

Ấy là đánh giá của Trình Nhiên thôi, khi y đang nghĩ trong lòng như thế thì xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay rào rào. Trình Nhiên ngạc nhiên quay đầu nhìn một vòng, Điền Dĩnh Thanh, Phàn Hân, còn cả Vu Mộng Lan, ánh mắt nhìn Tương Lục Phong và Triệu Hâm có chút mê ly.

Ngay cả tên "Hầu tử" Vương Gia Tuấn chướng mắt với Trình Nhiên cũng không keo kiệt mà vỗ tay, La Chí Tiên và Lô Tư Niên gật gù, hiển nhiên là bài hát này rất có trình độ.

Thực ra thì Trình Nhiên quá hà khắc rồi, từ góc độ của y, tất nhiên là có thể liệt kê ra một loạt bài hát xuất sắc, nhưng phải biết rằng đó là kết quả tích lũy của làng nhạc Hoa Ngữ mấy chục năm. Về sau tiến vào thời đại internet, tiến bộ kỹ thuật, tin tức giao lưu nhanh chóng, nền tảng âm nhạc trong nước được du nhập trào lưu khắp thế giới, mới nối nhau sinh ra các tác phẩm mang tính đại biểu thời đại đó.

Thế nhưng cả một giai đoạn chỉ có vài tác phẩm như thế thôi, có cái nào không chém giết từ ngàn ngàn vạn vạn ca khúc mới vươn lên được?

Mỗi bài hát thời sau đưa ra bị so sánh với vô vàn bài hát.

Ở niên đại này, mọi thứ còn khá bế tắc, ca khúc kinh điển chưa nhiều, ca sĩ hay ban nhạc như Tương Lục Phong đưa ra thứ mới mẻ là đáng được vỗ tay cổ vũ.

Thế nên kệ cho Trình Nhiên có chút hoang mang khó hiểu thì không khí vẫn được ban nhạc Vịt Đen đưa lên đỉnh cao.

Nhìn thấy vẻ mặt của đám nữ sinh, Tương Lục Phong và Triệu Hâm trao đổi ánh mắt cho nhau, trong đó ẩn chứa nội dung đầy thâm ý. Còn các thành viên khác trong ban nhạc lạ gì nữa, chỉ cần có buổi tụ hội thế này, cơ bản hai người đó dốc sức thể hiện làm các tiểu cô nương say đứ đừ, sau đó chỉ cần dựa chút mồm mép là có thể thuê phòng rồi.

Tương Lục Phong vừa đi vừa ôm ghita đàn hát, tới chỗ ghế sô pha dài liền nói một câu "cho anh ngồi với" rồi ngồi xuống mép ghế gần Diêu Bối Bối.

Cái ghế này vốn vừa vặn ba cô gái ngồi cùng nhau, Tương Lục Phong ngồi xuống một cái liền trở nên chật chội, đã thế nửa người của hắn còn dựa vào Diêu Bối Bối.

Diêu Bối Bối thoáng chốc mặt cứng đờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận