Trùng Nhiên

Chương 154: Muốn quên không được.

Sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, không giống như ở khu tập thể Hoa Thông, buổi tối ở khu tập thể Hoa Cốc yên tĩnh rất nhiều. Khu tập thể rời xa con đường chính, nằm sau công viên thành phố, người qua lại thưa thớt. thi thoảng vài cơn gió mùa đông lạnh lẽo thổi qua, khiến cành cây xào xạc đập vào cửa sổ, càng nổi bật không khí ấm áp ở trong phòng.

Bầu không khí ấm áp này là điều Trương Vi mong muốn bao năm rồi, bà thực sự không muốn Trình gia chuyển đi, nhưng chuyện này chẳng có lý nào lại đi can thiệp vào.

Trình Phi Dương đặt đũa xuống, nghiêm túc gật đầu: “ Anh nói, tôi nghe.”

“ Nói thế này nhé, chúng ta cứ lấy địa khu xung quanh làm vốn liếng trước, Công ty Bối Thác đúng là thực lực mạnh, bọn họ đặt trọng tâm ở Thành Đô, có trụ sở ở đó, rất vững chắc. Bọn họ bố trí trọng binh ở Thành Đô, các huyện xung quanh chỉ có vài người phụ trách, sau khi Phục Long hoàn thành công việc ở bưu điện, đừng vội đầu tư vào kỹ thuật, chúng ta chuyển sang bồi dưỡng nhân viên nghiệp vụ đã. Chúng ta lấy chất lượng dịch vụ để đánh các xã thị trấn nhỏ, vì ở địa phương nhỏ, Bối Thác chỉ là thuận tay mà làm, họ không thực sự hứng thú, còn chúng ta dùng đủ lòng thành, lo gì không làm người ở xã thị trấn đó động lòng. “ Tạ Hậu Minh không đi nhanh như lúc nãy nữa, từng bước phân tích vấn đề:

“ Vâng, chuyện này tôi có thể làm được. “ Trình Phi Dương hiểu Bối Thác dùng danh tiếng lớn tạo dựng ở tình thành, khiến thành phố huyện thị xã khác nhìn vào đó mà học theo, thị trường cứ thế thuận lợi rao vào tay họ mà không cần nỗ lực nhiều:

Tạ Hậu Minh tiếp tục: “ Khi chúng ta chiếm được thị phần đủ lớn, trên thị trường xuất hiện hai loại thiết bị cùng tồn tại một lúc, tới lúc đó người ta không thể không chú ý tới chúng ta rồi. Lúc đó chúng ta bồi dưỡng lên được đội ngũ nhân viên nghiệp vụ toàn diện, chăm sóc khách hàng tốt, hỗ trợ nâng cấp kịp thời, trang thiết bị thay thế đầy đủ thuận tiện, lại với giá thấp hơn, chúng ta không cần cạnh tranh, mà chỉ cần xuất hiện thêm một lựa chọn, chúng ta sẽ có cơ hội.”

Trong khi Trình Phi Dương còn đang ngẫm nghĩ thì Trình Nhiên đã kích động vỗ tay: “ Đúng đúng, chính là phương thức này, cũng là cách Bối Thác dùng, nhưng chúng ta dùng ngược lại, trước tiên là mạnh lên đã, sau đó lén lút vào thôn, dùng quy cách ngang hoặc thấp hơn thiết bị của họ một chút, nhìn qua thì chúng ta là vật thay thế giá rẻ của Bối Thác, lại không bằng họ, Bối Thác không cảnh giác, cho rằng vẫn có ưu thế hơn chúng ta. Khi chúng ta chiếm thị trường ở tỉ suất nhất định, chúng ta vùng dậy thăng cấp toàn bộ thiết bị ở thị phần chúng ta đánh chiếm, lúc đó Bối Thác phản ứng lại kịp phái người tới Tây Xuyên nâng cấp quy mô lớn thì chậm rồi.”

“ Khi đó chúng ta có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo ...”

Đang hào hứng thao thao bất tuyệt, Trình Nhiên mới phát hiện cả nhà nhìn mình không chớp với ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, mới nhận ra, xong rồi, quên mất, nghe cha bàn chuyện bất giác nhập tâm nên bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, lúng túng chữa cháy: “ Cái này, con xem trên mạng ...”

Tạ Hậu Minh lên tiếng đầu tiên, chỉ Trình Nhiên tặc lưỡi liên hồi: “ Thằng bé này là chiến lược gia bẩm sinh.”

Trình Phi Dương chưa hoàn hồn song vẫn nói: “ Cha bảo con rồi mà, đọc sách nhiều luôn có ích. Nhưng đây là thói xấu của con, dễ phân tâm, cái gì cũng thích được. ”

Vậy là không ai định gọi bệnh viện tâm thần, Trình Nhiên thở phào, ngồi rụt cổ lại, hi vọng mọi người nhanh chóng quên sự tồn tại của mình đi. Chỉ là trong lòng không khỏi khấp khởi vui mừng, nếu kế hoạch này của Tạ Hậu Minh diễn ra thuận lợi, kế hoạch tới Thành Đô của mình sẽ có bước tiến lớn, nếu không kể cả y vượt qua được kỳ thi chuyển trường thì sao nào, mẹ y nói một tiếng không là xong hết.

Cùng lúc đó cũng có một người muốn quên Trình Nhiên đi, nhưng y lại khiến người ta không lờ đi sự tồn tại của y.

Tần Tây Trăn chứng kiến toàn bộ chiến dịch thi giữa kỳ lần này, hồi hộp gay cấn như phim vậy, mới ban đầu Vương Kỳ khí thế hùng hổ, đả kích Đàm Khánh Xuyên nâng cao uy vọng của mình, sau đó vươn tay ra về phía hiệu trưởng, muốn cải cách chế độ trường học, làm lòng người hoảng loạn.

Thế rồi Đàm Khánh Xuyên triển khai phản kích, các giáo viên tự phát phong tỏa tin tức, Vương Kỳ tưởng mình đắc thế, hùng hùng hổ hổ ở hội nghị tổng kết, cuối cùng ngã đau.

Dù kể lại vẫn thấy như bộ phim hành động kịch tính.

Mặc dù nói Vương Kỳ chuốc lấy thảm bại là do nhiều yếu tố, song không thể không nói một học sinh vô tình làm chất xúc tác mạnh mẽ trong chuyện này.

Tần Tây Trăn vẫn còn nhớ lần đầu gặp được Trình Nhiên ở liên hoan tốt nghiệp, khi đó một bài hát Câu chuyện thời gian, bài hát bằng giọng tự nhiên của thiếu niên, phác họa lên câu chuyện thanh xuân, trong veo rực rỡ lại mang theo thương cảm ... Một bài hát đậm chất dân ca hoặc âm nhạc đồng quê, rất dễ nghe, truyền cảm.

Về sau không ngờ gặp lại ở Nhất Trung, lại còn là học sinh của mình, tuy cô là giáo viên, vì học nhảy có cùng trực tiếp lên đại học giữa chừng, nên tuổi không hơn đám học sinh này là bao, bởi vậy có nhiều tiếng nói chúng với học sinh, thân thiết hơn giáo viên khác.

Dù vậy đám học sinh luôn tôn trọng cô, dù sao họ có khoảng cách về tuổi tác về thân phận .

Chỉ có Trình Nhiên, cô không thấy được hai bên có ngăn cách giữa giáo viên học sinh, ngược lại nó căn bản không coi mình là giáo viên thực sự, cái lần thằng nhóc buột miệng gọi thẳng tên cô chứng tỏ điều đó.

Một đứa học sinh cá biệt thôi mà, còn mấy trăm học sinh vẫn coi mình là giáo viên đấy thôi, quên nó đi là được.

Nhưng thằng nhóc ưa ầm ĩ đó khiến cái tên của nó liên tục truyền vào tai cô.

Tần Tây Trăn không lờ đi được nữa, đã thế cô thấy phải lấy lại uy nghiêm giáo viên của mình.

Đôi mắt Tần Tây Trăn dần khép lại như mắt mèo, tôn nghiêm của giáo viên, không thể bị mất như thế.

Dù đứa học sinh đó có có đứng đầu toàn khối đi chăng nữa.

Mùa đông thực sự tới thành phố nhỏ, mặc dù lá cây vẫn giữ được màu xanh, um tùm trên cành, mặc dù nắng vẫn rực rỡ, nhưng mà nếu ai coi thường ăn mặc phong phanh, một cơn gió thổi qua sẽ khiến người đó tha hồ hắt hơi vì lạnh.

Dư âm của kỳ thi giữ kỳ kéo dài tới tận một tuần lễ mới lắng dần.

Đó là vì có một sự kiện khác đang nóng dần lên, thu hút sự chú ý của đám học sinh, biểu diễn dạ tiệc của lễ hội văn hóa nghệ thuật, sẽ tổ chức vào trước Tết Dương Lịch.

Là trường học tính chất hình mẫu về giáo dục tố chất, Nhất Trung rất coi trọng các sự kiện nghệ thuật, xưa nay biểu diễn văn nghệ ở Nhất Trung có quy cách khá cao, ngày hôm đó sẽ có phó thị trưởng tham gia dạ tiệc, còn có cả đài truyền hình Sơn Hải tới đưa tin.

Cơ sở vật chất cùng với trang thiết bị của Nhất Trung vô cùng đầy đủ, vì như phòng âm nhạc và nghệ thuật, hội trường sân khấu, phòng tập múa, học sinh tổ chức ban nhạc cũng có chỗ luyện tập.

Cũng có thể là vì Nhất Trung nằm kề sát Xuyên Âm Sơn Hải, vì có kênh lên hệ nghệ thuật này, học sinh Nhất Trung nếu có thiên hướng nghệ thuật, Xuyên Âm Sơn Hải sẽ chú ý ngay, còn Nhất Trung cũng ưu tiên tuyển học sinh tốt nghiệp từ Xuyên Âm Sơn Hải.

Thế nên biểu diễn nghệ thuật ở Nhất Trung có dân chuyên nghiệp chỉ đạo, hiệu quả tốt là tất nhiên.

Các lớp đều đã có tiết mục báo lên tổ trù bị.

Rất nhiều địa điểm ở trong trường thành nơi luyện tập của học sinh tham gia biểu diễn.

Thiết tiết ngày một lạnh, bầu không khí ở Nhất Trung lại đang nóng lên từng ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận