Trùng Nhiên

Chương 166: Ai rồi cũng sẽ khác.

Cha của Trình Nhiên gần đây là nhân vật thời sự ở thành phố Sơn Hải, tin tức Trình Phi Dương là người sáng lập công ty Phục Long, điển hình ứng dụng kỹ thuật trong nước, khai thác nội lực, trong hoàn cảnh quốc gia cổ vũ phát triển công nghệ thông tấn viễn thông, liền không cánh mà bay khắp nơi.

Đây chính thiên thời mà Trình Nhiên luôn tích cực cổ vũ cha mình nắm bắt, thành công ở cục bưu điện, mọi thứ sau đó là chuyện tất nhiên.

Thế là ở trường bỗng có người chủ động tới tìm Trình Nhiên hỏi: “ Trình Nhiên, nghe nói nhà cậu trước kia ở công ty Hoa Thông, vậy cha cậu có phải là Trình Phi Dương không?”

Người hỏi là hai người trong hệ thống bưu điện, kỳ thực chuyện bối cảnh gia đình của Trình Nhiên được chú ý là do ... Dương Hạ.

Chưa nói tới bài văn kia, nhóm Dương Hạ, Diêu Bối Bối, Liễu Anh, Trình Nhiên, Du Hiểu thường xuyên xuất hiện thân thiết cùng nhau tất nhiên có nhiều người chú ý dò hỏi, không khó biết bọn họ cùng lớn lên ở khu tập thể Hoa Thông.

Về sau tin tức về Trình Phi Dương nổi lên, đối với đám học sinh mà nói đó chẳng khác gì chuyện xa xôi ở đâu vậy, bọn họ có thể từng nghe hoặc chưa từng nghe, dù sao chẳng để trong lòng.

Đâu phải việc mà học sinh cần để ý chứ, chả ảnh hưởng gì tới mình.

Nhưng với học sinh là con cái viên chức hệ thống bưu điệu, bọn họ cảm nhận rõ ràng sự ảnh hưởng.

Từ khi thiết bị mới hoạt động, trong nhà bàn tán xôn xao, gần như mỗi ngày mỗi diễn biến ở trong cục đều thành đề tài phân tích kỹ càng, mọi người hồi hộp, trông đợi ... Vấn đề cơ bản nhất ở cục bưu điện giải quyết rồi, nhiều khoản tiền trước kia cục tài chính lề mề không trả thế là được thanh toán.

Cục bưu điện do nguyên nhân lịch sử mà luôn ở trạng thái thoi thóp, nửa sống nửa chết, công việc đình trệ, giờ thay thiết bị của Phục Long rồi, cứ như thổi vào luồng sức sống mới. Nhiều nghiệp vụ trước kia không được nhận, giờ đã có thể làm, trước kia không có việc, giờ các đơn vị khác chủ động chạy tới, việc mỗi ngày một nhiều lên, đang dần có xu thế làm không xuể rồi.

Rõ ràng nhất là áp lực dư luận giảm đi không ít, người ở cục bưu điện không bị người ta nhìn với ánh mắt khinh thường nữa.

Một là uy vọng của cục trưởng mới Tương Tiến tăng mạnh, hai là các đơn vị khác vốn coi cục bưu điện là gánh nặng cho nghiệp vụ của họ thì thay nhờ thiết bị thay đổi, công việc trở nên thuận lợi hơn, nghiệp vụ qua lại nhiều lên, ghét bỏ trước kia giảm thiểu.

Mà tất cả là tới từ công ty Phục Long.

Hiện giờ vẫn còn rất đông kỹ sư Phục Long ở cục bưu điện vận hành thiết bị cùng tập huấn cho người cục bưu điện vận hành máy móc mới, quan hệ hai bên có thể nói đang ở tuần trăng mật.

Vì thế học sinh học sinh có cha mẹ ở cục bưu điện cũng thấy Trình Nhiên thêm phần thân thiết.

Trình Nhiên gật đầu xác nhận: “ Đúng là cha tôi, nhưng mà tôi không biết chuyện cha mình đâu.”

Vừa dứt lời người lên tiếng hỏi đầu tiên bắt tay ôm vai Trình Nhiên như chiến hữu thân thiết, làm Trình Nhiên chỉ biết cười lúng túng.

Cái thành phố Sơn Hải bao lớn đâu, con cái nhân viên các đơn vị chiếm đa số, đám học sinh không biết nhiều cũng biết ít, ít nhất thì đều biết cái cục bưu điện "vô dụng" , "gánh nặng" ... Trong lời cha mẹ mình giờ thay đổi rồi, mà hình như tới từ công ty của cha Trình Nhiên?

Trần Nhược Đình xưa nay vốn ngứa mắt chuyện Diêu Bối Bối hay công kích Trình Nhiên, nhẹ nhàng cho một câu: “ Diêu Bối Bối, nhà bạn và Trình Nhiên cùng một công ty nhỉ, nói thế thì nhà bạn làm công cho nhà Trình Nhiên rồi.”

Diêu Bối Bối như hổ cái bị dẫm phải đuôi, lại như nhím bị khiêu chiến, gai nhọn toàn thân dựng lên, phản bác lại luận điệu hoang đường này: “ Có nhầm không, làm sao nhà tôi làm công cho nhà Trình Nhiên được? Cha tôi làm ở ngoài, có công ty riêng nhé! Đơn vị ban đầu sau khi cải cách, nhà chúng tôi chiếm cổ phần ... Nhà tôi là cổ đông đấy.”

Phản ứng mạnh như thế do hoàn toàn không thích ứng được trước kia nhà Trình Nhiên chẳng thể so với minh, giờ đột nhiên thay đổi, có chút không cảm lòng, trước kia cô luôn thấy mình ưu việt hơn Trình Nhiên.

Liễu Anh tuy không tham gia cuộc đấu khẩu giữa Diêu Bối Bối và Trần Nhược Đình, nhưng ánh mắt len lén nhìn Trình Nhiên.

Trước kia cha cô luôn coi thường cha Trình Nhiên, gần đây lại hay nói với giọng chua lè.

Dương Hạ thoáng buồn, bọn họ đều lớn rồi, vốn chuyện trước kia chẳng ai chú ý, vốn chỉ là những đứa bé vốn có cha mẹ làm cùng đơn vị, ở gần nhau mà trở nên thân thiết, chẳng vì cha mẹ mình làm gì mà so sánh.

Nhưng e rằng mọi thứ sẽ dần thay đổi.

Tương lai sau này rồi sẽ thế nào? Cô thiếu nữ sớm trưởng thành không khỏi ưu tư.

Buổi chiều tan học, Trình Nhiên và Du Hiểu đi ăn cơm, vì cần ôn tập tối, nhiều học sinh không về nhà. Mỗi ngày tan học là hai đứa ra các quán cơm rang, quán mỳ, quán bánh hết sức phong phú ở vô số con ngõ trước trường giải quyết.

Du Hiểu đi học chưa lâu mà thông thạo nơi này như thổ địa, kéo Trình Nhiên tới cái quán ở Chung Cổ Lâu. Hắn biết tiền ăn và đi xe mỗi ngày của Trình Nhiên chỉ có 7 đồng thôi, xe buýt hai chuyến đi về mất 2 đồng rồi, chỉ còn có 5 đồng. Còn Du Hiểu mỗi ngày 12 đồng, trừ 2 đồng đi xe là còn 10.

Một suất cơm rang chỉ cần 3 đồng, một đĩa đậu xào cũng có thịt chỉ 3 đồng, ăn no không thành vấn đề. Du Hiểu luôn bảo hai đứa góp tiền lại với nhau, như vậy gọi được nhiều món hơn. Thi thoảng xin được tiền mua sách ôn luyện gì đó thì ăn uống xa xỉ một chút, hai đứa gọi hai món thịt một món canh, ăn ngon lành.

Đương nhiên so với Liễu Anh thì tiền sinh hoạt của họ không đáng nhắc tới, Du Hiểu sau khi biết Liễu Anh có tới 600 đồng tiêu vặt mỗi tháng, từng hô to phú bà.

Liễu Anh là cô gái rộng rãi, bạn nhiều, xinh xắn hoạt bát sôi nổi, cô có bạn bè không chỉ có ở lớp số 9, mà còn nhiều lớp khác. Thi thoảng có nam sinh muốn hút thuốc vay tiền cô, cơ bản đều vay được, trả hay không trả thì tùy duyên, Liễu Anh cũng chẳng nhớ. Với rất nhiều nam sinh, Liễu Anh là nữ thần cứu bọn họ thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Dương Hạ thì trước kia cũng giống Trình Nhiên, nhưng bây giờ hình như trong nhà thay đổi rồi, có điều Dương Hạ rất kín tiếng, mọi người không biết nhiều .

Có điều gần đây cả Trình Nhiên cũng thay đổi luôn, thi thoảng còn mời lại Du Hiểu.

“ Gần đây mẹ mày đổi tính, cho mày thêm tiền à? Tao không tin, mày lấy đâu ra tiền thế. “ Du Hiểu sang nhà Trình Nhiên thì chẳng khác gì nhà mình, số lần ăn chực vô kể, nên lạ gì Từ Lan, nếu cho Trình Nhiên 5 đồng mà sống được thì quyết không cho 6, nên không phải vấn đề nhà Trình Nhiên giàu hay nghèo:

Trình Nhiên trả lời qua loa: “ Anh em tao góp tiền làm ăn kiếm được một ít, tóm lại là về sau khả năng chẳng thiếu vài đồng mời cơm mày đâu, mày vẫn muốn mua máy chơi game Nintendo mà, tích tiền đi, thời gian tới tao mời cơm cho.”

“ Coi như mày biết uống nước nhớ nguồn đấy.” Du Hiểu không khách sáo gì, giống như trước kia góp tiền ăn chung với Trình Nhiên vậy, anh em mà, tính toán gì vài đồng tiền:

Tính toán tiền bạc mất tình cảm lắm.

Cơ mà chỉ mấy giây thôi là Du Hiểu thay đổi rồi.

Lúc này ba cô gái đi qua quán ăn, sau đó Liễu Anh đi giữa một tay khoác tay Dương Hạ, một tay khoác tay Diêu Bối Bối thò đầu nhìn, kêu lên: “ Này, Trình Nhiên, Du Hiểu, mời khách đi.”

Trình Nhiên gật đầu: “ À ... Được.”

Du Hiểu muốn đập bát, sao mày ừ bừa thế, mời ba cô nàng đó tốn lắm đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận