Trùng Nhiên

Chương 614: Ngay ở đây.

Khương Hồng Thược hiển nhiên đã suy nghĩ về tương lai rất nhiều, nhưng ngay cả với một cô gái thông mình thành thục sớm như cô, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng: “ Cũng có một câu, không làm danh tướng, thà làm lương y, làm quan cũng không nhất định là phải làm quan to, mà xem có phát huy được giá trị không, có giúp được không nữa chứ. Mà cũng có lẽ mình không làm công vụ viên, đi trải nghiệm thêm nhiều lĩnh vực, tự do hơn.”

“ Giống cô út bạn?”

“ Không, dù không có cô mình thì mình cũng nghĩ thế.”

Trình Nhiên đan hai tay sau gáy: “ Ở mặt này chúng ta giống nhau, mình cũng muốn có nhiều trải nghiệm một chút.”

Khương Hồng Thược có hơi ngần ngừ hỏi: “ Này, cậu sẽ không bỏ dở đại học chứ?”

Nha đầu này lo cái gì thế, Trình Nhiên bật cười: “ Không đâu, đại học không chỉ truyền thụ tri thức, những thứ này kỳ thực nếu biết cách học thì vào thư viện còn học được nhiều hơn. Nhưng đại học giúp khai thác tư duy bồi dưỡng năng lực học tập, đại học còn dạy chúng ta nhiều thứ, để sau này chúng ta đối diện với tri thức phức tạp trong lĩnh vực, biết tìm ra con đường chính xác, bớt đi vào những ngã rẽ.”

“ Nói như cậu học đại học rồi ấy.” Khương Hồng Thược bĩu môi:

“ Cuộc sống chính là đại học.” Trình Nhiên làm mặt rất triết gia:

“ Làm bộ làm tịch. “ Khương Hồng Thược hừ một tiếng không thèm nói nữa:

Đây là lần đầu tiên hai người nhắc tới chuyện tương lai, nhìn bề ngoài nhẹ nhàng, điểm trọng yếu nhất thì vẫn né tránh.

Hai người đã tới cổng trường, chính diện là chân trời đỏ rực, dưới đất là lá ngân hạnh rụng như dát vàng con đường, hai người tựa hồ như người mạo hiểm đi vào hang chứa vàng của rồng trong thế giới huyền ảo, loa treo trên cây còn phát ra âm nhạc du dương, đượm buồn da diết.

Ánh sáng cuối cùng sót lại trong ngày vô cùng tráng lệ, bất kể là đi trên đường, đứng ở thao trường, hoặc hành lang khu phòng học, đều khiến đám học sinh cảm thụ sự rộng lớn như tương lai của mình.

“ Thật là đẹp. “ Khương Hồng Thược thốt lên, nhìn ánh mắt kia của cô, rõ ràng rất muốn chạy một vòng quanh đống lá rụng vẫn cố kìm nén:

“ Ừ, thật đẹp. “ Trong tai Trình Nhiên vẫn văng vẳng lời bài hát, đột nhiên quay sang mỉm cười, đưa tay về phía cô:

Xung quanh rất nhiều học sinh từ nhiều phía đi tới cổng trường, như trăm dòng hội tụ.

“ Ở đây á? “ Khương Hồng Thược hơi giật mình, con người mở lớn:

“ Ở đây. “ Tay Trình Nhiên vẫn vắt ngang không giang giữ hai người, gật đầu rất dứt khoát, thời gian hai cô gái cùng né tránh y, y cũng mơ hồ hiểu được nguyên do, nếu y không dứt khoát sẽ làm tổn thương cả hai:

Khương Hồng Thược quá hiểu nếu mình nắm lấy bàn tay đó sẽ có ý nghĩa gì, má đỏ rực, tim đập muốn loạn nhịp, bất kể tính cách hay giáo dục mà cô nhận được đều khiến cô khó tiếp nhận chuyện này. Tri thức cô tiếp thu cũng chẳng dạy cô biết đáp án làm sao, cô muốn nói ra "không vội", nhưng lúc ấy thoáng trong đầu hiện ra hình ảnh cô gái mặc váy trắng, nếu hai người họ tình cờ đi trên con đường tuyệt đẹp này thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra chứ!?

Thế là lời ra tới miệng lại thành: “ Ừ.”

Sau đó Trình Nhiên cảm thụ được bàn tay nhỏ nhỏ lọt vào tay mình.

Đám học sinh đang tràn vào cổng trường như bị sức mạnh to lớn giữ lại, thế rồi người nọ đẩy người kia chỉ về phía trước.

Bên tên vẫn văng vẳng lời bài hát Scarborough Fair.

Trên sân bóng, tiếng reo hò cổ vũ một đợt tấn công dữ dội dần lắng xuống, thế rồi quả bóng bay vút đi, rơi bịch xuống không ai đỡ, cả đám nhìn về một hướng, không biết ai kêu lên "Vãi lều ..."

Đám đông từ nhà ăn đi ra, túm năm tụm ba nói nói cười cười, giống như trúng bùa định thân, hoặc những người đang say sưa thảo luận bài vở đi sát qua hai người bọn họ đột nhiên khựng người lại rồi đồng loạt quay đầu, tiếng bàn tàn ngưng bặt, thay vào đó là lẩm bẩm "Có phải là ..."

Hai người cứ như thế tay trong tay đi trên hành lang cổ kính, hướng tới tòa khu phòng học mô phỏng kiến trúc thời Hán sừng sững đằng xa, giữa đường hại không ít người đánh rơi thứ trong tay.

Vẻ mặt kinh khủng như vừa nghe thấy báo động.

Dưới cảnh hoang hôn sắp tắt, học sinh về sớm ngồi trong lớp ôn tập cũng dần nghe thấy những tiếc ồn ào.

“ Nhìn kia, kia có phải là Khương Hồng Thược và Trình Nhiên không?”

“ Đúng rồi ... Bọn họ làm gì thế, định công khai à?”

“ Ôi đừng làm thế chứ, gây chết người đấy.”

Dưới hành lang khu phòng học, giáo viên chủ nhiệm Tôn Huy bê một bó đề kiểm tra, chuẩn bị phát cho học sinh làm trong giờ ôn tập tối, nghe thấy tiếng ồn ào, rồi đám học sinh tay chỉ ra xa. Ông ta quay đầu nhìn liền há hốc mồm, lẩm bẩm, hai đứa này, hai đứa này …

Chương Ngư ở tầng hai vừa đi tới cửa thì thấy ngay cảnh chướng mắt kia, tức thì ho khù khụ, một tích tắc định chạy xuống quát nhưng chân dợm bước lại thôi, lòng dâng lên chút đồng cảm và thương hại ... Nghé non không biết sợ cọp, nó cũng đi vào con đường mình đi, thôi, kệ chúng, dù tương lai có thế nào, ít nhất bây giờ cũng có kỷ niệm đẹp.

Trong lớp học Tô Hồng Đậu đứng sau lưng Mã Khả ôm eo đặt cằm lên vai cô bạn mình, xúc động cũng vui cho bạn, nhưng ngay sau đó lại tức giận: “ Hai người này, rõ ràng là từ thời ở Sơn Hải đã lén lén lút lút rồi, lại còn vờ vịt với bọn mình ... Giờ làm sao đây, Lưu Kha vẫn thường lên mạng hỏi mình về tình hình của Hồng Thược ... Có nên nói chuyện này không?”

Mã Khả kinh ngạc há hốc mồm: “ Lưu Kha ... Lưu Kha ấy hả? Trời đất, mình nhớ hắn ăn mặc còn cầu kỳ hơn con gái, có lần đi qua bồn hoa bị quệt một cái thôi mà đi ra vòi nước rửa mãi, như con chim công ấy, vậy mà đi du học tự đặt tên là Lion, tưởng mình man lắm chắc. Trước kia không phải hắn không thích tiếp xúc với đám con gái bọn mình à, vậy mà có ý với Hồng Thược.”

“ Thì thế, lúc đó mình cũng sốc lắm đâu đùa, cứ nghĩ hắn thích nam cơ, giờ sao?”

“ Còn sao à? Tô Hồng Đậu, bạn tệ quá đấy, chuyện lớn như thế mà giữ bí mật với mình.”

Tô Hồng Đậu dở khóc dở cười: “ Giờ là lúc để ý tới chuyện đó à ... Mình đang nghĩ, chuyện này không giấu được nữa rồi ... Đến tai dì Khương là cái chắc.”

Nói tới đó liền rùng mình một cái như có gió lạnh thổi sau lưng.

Mã Khả cũng không khá hơn, rụt cổ lại: “ Dì ấy mà biết, chắc là kinh khủng lắm.”

Trong gió thu, ở tầng lầu khác, La Duy dựa một bên vai vào tường hỏi Thư Kiệt Tây: “ Nếu một năm trước mà xảy ra cảnh này thì sao nhỉ?”

Thư Kiệt Tây nói chắc nịch: “ Thì thằng đó chết thế nào cũng không biết, không cần người khác ra tay, tôi không tha.”

La Duy ngửa đầu lên trời, lát sau thở dắt ra một hơi, tựa như muốn hét lớn: “ Đó chính là Hồng Thược.”

Thư Kiệt Tây vỗ vỗ vai hắn đồng cảm, là cô gái trong lòng bọn họ, không cam tâm: “ Tối về đi uống chút không, hai chúng ta thôi, không gọi ai hết.”

Hết giờ tự học buổi tối hai người thực sự đi uống bia, kiếm một cái quán nướng nhỏ bên đường, uống tới mặt đỏ tía tai, vừa uống vừa kể lại chuyện hồi nhỏ, trốn học, đánh nhau, trộm thuốc lá trong nhà, rồi không tránh khỏi nhắc tới cô bạn từng học trung thời tiểu học.

Lúc đó La Duy ngửa đầu kêu lên: “ Kỳ thực khi đó thấy bọn họ, tôi cảm giác thời cao trung không còn gì tiếc nuối nữa ... Nhưng mà làm sao ... Làm sao lại đầy tiếc nuối thế này.”

Dương Hạ lặng lẽ đứng lẫn trong đám đông xôn xao, mắt nhìn về phía trước, bên tai là bài Scarborough Fair,

Bạn đang trên đường đến phiên Scarborough chăng?

Mùi ngò tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương.

Gợi nhớ tôi tới một cô gái

Người con gái đã từng là tình yêu rất chân thành của tôi.

Mặt trời ngả về phía tây, ánh sáng tắt dần, nhưng cảnh tượng vẫn chấn động lòng người.

Có lẽ vì gió tối quá lạnh, có lẽ vị đèn đường mới bật làm chói mắt, Dương Hạ đưa tay lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt, miệng cười nhẹ nhõm, cô cảm thấy đó là một lời chúc phúc.

Mùi ngò tây, ngải đắng, hương thảo và xạ hương.

Nhắc về tôi về một bóng hình vẫn đương còn nơi đó,

Người con gái đã từng là tình yêu rất chân thành của tôi.

Dương Hạ không định yêu sớm, nhưng cô không thể phủ nhận rung động của mình giành cho Trình Nhiên, cô biết tính cách hai người rất khác nhau, lúc xa cách thì quan tâm nhớ nhung, gặp nhau rồi thế nào cũng khó chịu, vì thế cô luôn mâu thuẫn không biết phải làm gì với cảm xúc của mình.

Tốt rồi, sau này không cần mình phải lo cho cậu nữa, bên cạnh cậu đã có cô gái tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận