Trùng Nhiên

Chương 693: Chơi sang.

Báo danh kéo dài trong ba ngày để cho sinh viên ở xã lỡ có sự cố gì có thể tới nơi, sau đó là để trống một ngày cho sinh viên mới an bài cuộc sống, sau đó sẽ là tập huấn quân sự, thường ngay ngày đầu tiên có trên 80% sinh viên tới trường rồi, đến ngày thứ ba thì mỗi khoa chỉ lác đác một hai người thôi.

Trình Nhiên thì xong xuôi mọi việc từ ngày đầu rồi, sau đó lần lượt nhận được tin nhắn và điện thoại các nơi, trong đó có điện thoại của Tạ Phi Bạch, hắn đang học ở đại học chính pháp. Thực ra với thành tích của hắn muốn vào trường này còn chưa đủ đâu, nhưng với điều kiện của nhà hắn thì không thành vấn đề gì.

Hai trường gần sát nhau.

Tạ Phi Bạch tới trường Trình Nhiên chơi, hai người ra ngoài cổng bắc trường ăn một bữa cá nướng, Trình Nhiên kể chuyện trong phòng kí túc xá của mình đang cần một cái cái máy tính để bàn, không ngờ tư tưởng lớn gặp nhau, Tạ Phi Bạch cũng định mua một cái để yên thân dùng laptop của mình. Với cả hai mà nói thì tiền đều không phải là vấn đề, cho nên nói mua là đi mua luôn, Trình Nhiên còn đang định tới trạm xe buýt nghiên cứu tuyến đường thì Tạ Phi Bạch đã vào bãi đỗ xe, lái ra một chiếc Lexus E3000.

Thương hiệu này ở phương nam có độ nhận biết rất cao, mọi người đều cho rằng loại xe này sang trọng mà lại không phô trương, lựa chọn hàng đầu của người có tiền. Chiếc Lexus của Tạ Phi Bạch không phải hàng mới, kiểu dáng này đã có vài năm rồi, hắn hạ cửa sổ xuống hất đầu với Trình Nhiên, rất phong cách, chẳng biết có cố tình tập luyện qua không?

Đợi Trình Nhiên ngồi vào ghế phụ lái rồi, Tạ Phi Bạch giải thích: “ Cậu tao ở Nam Châu, nhà bọn họ có mấy cái xe, tao tới mượn một cái, dù sao tao cũng nói với mẹ tao rồi, lên đại học tao sẽ mua xe, trước tiên tạm đi của cậu tao đã.”

Trình Nhiên biết thằng này từ khi nhìn thấy bà chị họ lái chiếc Mercedes là bắt đầu thèm khát ghen tỵ rồi, chẳng lạ, còn Trình Nhiên thì y có chút ám ảnh với xe hơi, quay lại lâu như thế chưa dám tự tay lái xe: “ Mày lấy bằng lái khi nào thế?”

“ Mua hè vừa rồi, mày yên tâm đi, có đánh tiếng với bên tổ chức thi lấy bằng, nhưng chỉ đề ưu tiên thi trước thôi, còn thi không hề gian lận, tay lái tao nuột lắm, trước kia lái trộm xe của cha tao suốt.”

Tạ Phi Bạch thấy Trình Nhiên đeo đai bảo hiểm thì trừng mắt, biểu diễn một màn lùi xe quay đầu điệu nghệ cho y xem, khiến mấy sinh viên tức giận dựng ngón giữ lên, hắn cười ha hả chay xe bon bon chạy thẳng một mạch, tới trung tâm điện máy. Hai thằng đi quanh một hồi, Trình Nhiên mua cái máy hơn 8000, Tạ Phi Bạch mua một cái cao cấp vạn rưỡi, rất nhanh gọn, phục vụ viên cứ gọi là cười híp cả mắt nhiệt tình bê ra tận xe, thái độ vô cùng chu đáo.

Lần này Tạ Phi Bạch đi thằng xe tới dưới kí túc xá của đại học Trung Nam. Xuống xe rồi Tạ Phi Bạch bê màn hình còn Trình Nhiên bê thùng máy lên tầng 409, ba tên kia còn túm tụm quanh cái laptop của y, Trình Nhiên bảo họ bỏ laptop ra đặt thùng máy lên, rồi giới thiệu Tạ Phi Bạch.

Ba người kia còn chưa rõ tình hình thì Tạ Phi Bạch rút cái móc gắn chìa khóa đa năng rạch thùng, mở hộp vặn ốc, nối dây, hắn ở Thiên hành đạo quán không phải vắt chân ngồi bàn máy lạnh làm ông chủ, mà thích lang thang trông máy, xử lý sự cố lặt vặt, ở mặt này cực kỳ thuần thục.

Khi ở trung tâm điện máy đã cài đặt hết từ hệ điều hành, phần mềm tới một vài game, Trình Nhiên thu lại laptop, tuyên bố: “ Sau này đây là máy tính dùng chung, mọi người không dùng laptop của tôi nữa.”

Quách Chí Quân còn tưởng nghe nhầm, mẹ nó, thằng này chơi sang thế: “ Cậu mua luôn một cái á?”

Hôm qua ở trong phòng ba người Quách Chí Quân bàn tính với nhau rồi, nghe nói có sư huynh lên đời mày đào thải lại máy cũ, cực rẻ, ba người định góp tiền mua một cái, không ngờ hôm nay Trình Nhiên mua luôn một cái mới tinh.

Mà nghe đâu còn là để cho họ dùng nữa.

Trình Nhiên vỗ vỗ máy mới: “ Ừ, mua cái mới luôn dùng cho tiện chứ máy cũ qua tay mấy sư huynh của chúng ta không nát mới là lạ, vừa dùng vừa sửa quá tội. Nhưng nói trước nhé, chơi game là phụ thôi, cái máy này bình thường dùng cho học tập và làm việc. Quyền sở hữu của tôi, quyền sử dụng của phòng 409. Ngoài ra tôi cài hệ thống quản lý, không cho người ngoài cài đặt phần mềm tùy tiện, nếu thấy ai ngứa tay muốn phá giải phần mềm này, không cần khách khí, cầm gậy đuổi ra ngoài.”

Ba tên hú hét liên hồi, gật đầu đồng ý hết, có máy dùng là tốt rồi, mấy yêu cầu kia chỉ là vân đề nhỏ tới không đáng kể. Lý Duy là người người đầu tiên bắt chuyện với Tạ Phi Bạch, làm một tràng, nào là cậu là bạn cũ của Trình Nhiên à, trông có vẻ am hiểu máy tính, bình thường chơi game gì, Tạ Phi Bạch hưởng ứng không nóng chẳng lạnh.

Chẳng bao lâu các phòng khác cũng nghe thấy chuyện này liền kéo sang xác nhận, vốn có người còn không tin, lúc này chỉ có thể nhìn mà hâm mộ.

Đồng thời càng có nhiều câu hỏi về Trình Nhiên, ở đây toàn dân vi tính, tất nhiên cái laptop ngót nghét 3 vạn của Trình Nhiên cũng có nhiều người nhận ra, riêng cái giá thôi đã khiến người thở không nổi. Trừ ba người bạn cùng phòng được Trình Nhiên cho phép ra, người khác ngay cả đụng tay vào cũng chẳng dám, chẳng may có làm sao cũng đền không nổi. Còn nói tới trộm à, quên luôn đi, đây không phải là chuyện tám trăm một nghìn, đây là số tiền đối mặt với án hình sự đấy, là trộm cắp tài sản có giá trị cực lớn, là bóc lịch mệt nghỉ đấy. Cho nên Trình Nhiên để trong phòng không khóa lại cũng chẳng sợ.

Bây giờ lại còn mua luôn một cái cho cả phòng dùng chung, chẳng lẽ cậu ta dùng tới khoản học bổng lớn kia rồi? Chơi sang thế?

Người tới tham quan ngày một nhiều, hỏi đông hỏi tây, Trình Nhiên phát hiện ra một điều, Tạ Phi Bạch chẳng tỏ ra mấy nhiệt tình, nhưng cũng không khó chịu, rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một rất rõ ràng, không cảm thấy bị làm phiền. Đổi lại là Trình Nhiên, trả lời được vài câu là bắt đầu ậm ừ cho qua rồi.

Đợi Tạ Phi Bạch lắp máy tính kiểm tra hoàn tất, ba người kia muốn giữ lại ăn cơm, hắn từ chối, bảo với Trình Nhiên: “ Tao về trước đây.”

“ Để chúng tôi tiễn cậu. “ Ba người kia rất nhiệt tình, đừng nói tiễn, lúc này họ sẵn sàng cõng Tạ Phi Bạch xuống chứ:

Vừa đi xuống lầu thì thấy chiếc Lexus, ba người không khỏi liếc qua vài cái, không ngờ Tạ Phi Bạch mở xe đi lên, bỏ lại một câu "đi đây", sau đó phóng mất dạng.

Đến khi trở về phòng ba người kia vẫn còn nguyên vẻ mặt hoảng hốt, hỏi Trình Nhiên: “ Tạ Phi Bạch là sinh viên đại học à?”

“ Ừ, hắn cũng vừa cao khảo năm nay, cùng tuổi chúng ta thôi, trường chính pháp, xe đi mượn ấy mà. “ Trình Nhiên nói qua:

“ Vậy cũng quá ngầu rồi. “ Lý Duy mắt như có ánh sao, hiển nhiên bị phong thái lạnh lùng chảnh chó của Tạ Phi Bạch khuất phục.

Trình Nhiên chỉ cười, thằng đó thay đổi khá nhiều rồi, so với đám bạn cùng trang lứa càng chững chạc không ít.

Tin tức Trình Nhiên mua nguyên một cái máy vi tính mới tinh cho cả phòng dùng chung nhanh chóng truyền đi, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ, nhiều người không tin, còn nói có khi là mua máy cũ nát ở đâu về dùng tạm, ai lại đi làm chuyện đó, thừa tiền cũng chẳng thèm làm.

Thế nhưng phòng ở gần biết đây là chuyện thật 100%, cái máy vi tính kia tuy chỉ là máy tầm trung thôi, nhưng đúng là mới tới còn thơm luôn, không ngán bất kỳ game nào.

Phòng 409 liền hót hòn họt.

Dương Mục ở phòng bên nhìn phòng 409 náo nhiệt, ngay cả mấy người cùng phòng với mình cũng chạy luôn, hắn cũng có máy mới lắp trong phòng, nhưng cài mật khẩu cẩn thận, còn dặn trước không cho ai bật máy nếu hắn không có mặt, bấm phím bấm chuột mạnh một cái hắn cũng sung mặt, giờ người ta chạy rồi, sang phòng bên chơi gì thì chơi xem gì thì xem chả cố kỵ gì.

Trình Nhiên, Trình Nhiên, cứ vài ba ngày lại nghe tới tên thằng đó, chỉ mới vài ngày Dương Mục đã thấy ngột ngạt khó thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận