Trùng Nhiên

Chương 496: Lý do thực sự.

Ngoại ô phía đông Bắc Kinh có một rừng mai trắng vô cùng đẹp mắt, diện tích không rộng lắm, chẳng thể tạo thành thắng cảnh, hơn nữa còn thuộc về sở hữu tư nhân, ít người được biết.

Cuối tháng 2, trời phương bắc vẫn lạnh ngắt, hoa mai chưa tàn, dù vẫn cũng đã qua thời điểm đẹp nhất, nhà họ Lục có một trạch viện kiểu viên lâm nằm sát rừng mai. Đây vốn là tổ trạch nhiều đời của Lục gia, nay là nơi ở của vợ chồng Lục Khai Nguyên, Lục gia vốn là dòng dõi thư hương lâu đời, chỉ là trong thời đại động loạn, ông cụ Lục gia bị bắt, tài sản tịch thu. Mãi sau này bình xét lại, ông cụ được thả ra, tài sản vì nhiều lý do đã "thất lạc" chỉ còn lại trạch viện cũ này.

Ông cụ Lục gia sau khi trở về không lâu thì mất, Lục gia sớm đã tan đàn xẻ nghé, chẳng còn vinh quang năm nào, Lục Khai Nguyên không khác gì bắt đầu từ hai bàn tay trắng.

Lục Khai Nguyên năm nay bốn lăm tuổi, trông mặt thì già hơn một chút, người dong dỏng cao, gương mặt thanh tú, người toát ra một vẻ ngạo khí của gia tộc thư hương lâu đời, đồng thời cũng điềm đạm tiêu sái. Ông ta hiện là tổng giám đốc tổng công ty cổ phẩn sản nghiệp thông tin, chịu trách nhiệm cải tạo toàn bộ công ty thông tin trong nước, cấp bậc phó bộ. Đang có thông tin, một hai năm nữa ông ta xuống địa phương, lúc đó cấp bậc phải là phó tỉnh trưởng.

Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ kính trong suốt, Lục Khai Nguyên đi qua đi lại, nghe con mình kể lại chuyện xảy ra ở nhà Khương Vi Cầm đầu năm mới, chuyện này ông ta biết lâu rồi, nhưng hôm nay Lục Vĩ lên thủ đô công tác mới gọi hắn tới trạch viện muốn nghe kỹ càng.

Không chỉ có Lục Vĩ, hôm nay còn có cả vợ chồng Liễu Cao và Triệu Nguyệt.

" Thật không biết chị ấy nghĩ cái gì nữa." Liễu Cao thở dài, xưa nay hắn không hiểu nổi người chị họ này, ở chuyện hai nhà Khương Lục kết hợp, chị hắn tới nay chưa tỏ thái độ gì, mà trước khi ông cụ thực sự nói ra ý đồ của mình, trong nhà không ai dám công khai bàn bạc.

Lục Khai Nguyên mỉm cười, ông ta lại rất hiểu Khương Vi Cầm, năm xưa bọn họ là một đôi, hai nhà đều hết sức tán đồng, cuối cùng vì chuyện hiểu lầm mà tan vỡ. Hai nhà tới giờ vẫn vì chuyện này mà tiếc nuối mãi, ông ta nhiều năm đau khổ rốt cuộc cũng nhìn thấu rồi, Khương Vi Cầm quá cá tính, ông ta cũng kiêu ngạo, bọn họ tuy cực kỳ hợp nhau, nhưng ở một chỗ luôn có va chạm, không ai nhường ai. Chuyện năm xưa tuy là hiểu lầm, nhưng là kết cục tất yếu.

"Có gì đáng lo chứ, chẳng qua là thằng nhóc cao trung thôi, làm sao so được với Lục Vĩ nhà chúng ta." Triệu Nguyệt bĩu môi:

Liễu Cao hỏi :" Lục Vĩ, cháu thấy thằng nhóc đó thế nào?"

" Không tệ ạ, hiểu biết nhiều thứ, tính cách lại trầm ổn chững chạc hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa cũng có mặt ở đó, dù nói chuyện với người lớn vẫn tự nhiên, không sợ hãi vấp váp, cũng không nóng vội thể hiện. Tuổi đó đáng lẽ thích phô trương một chút, cậu ta thì không cần không nói, rất kín đáo, là chàng trai kỳ lạ." Lục Vĩ không kể toàn bộ, hôm đó hắn luôn để ý Khương Hồng Thược, cảm giác chàng trai đó bị cô uy hiếp nên mới chịu nói, nếu không chắc ngồi im luôn, tuy là "tình địch", hắn không thấy ghét:

"Làm bao nhiêu chuyện ầm ĩ thế mà cháu còn nói là kín đáo à?" Triệu Nguyệt rất trẻ, hơn Lục Vĩ vài tuổi thôi, xét về bối phận vẫn là dì hắn:

Lục Khai Nguyên từ đầu tới cuối chỉ nghe không đánh giá gì cả.

Trò chuyện một lúc thì Triệu Nguyệt có hẹn với bạ đi trước, trong phòng chỉ còn ba nam nhân.

Lục Khai Nguyên lúc này mới nói một câu " Phục Long đang làm rất tốt, trên bộ chú ý rồi đấy."

Liễu Cao mặt mày khó coi, Trình Nhiên trong mắt họ chỉ là thằng nhóc không đáng nhắc tới, hiện giờ Phục Long đang phát triển như vũ bão lại là vấn đề. Vì Phục Long đánh bại Bối Thác chiếm lĩnh thị trường tây nam, làm hắn năm nay mất đi khách hàng lớn, tổn thất chừng 15 - 20% lợi nhuận tập đoàn, hắn sớm ngứa mắt với cái tên này. Huống hồ Phục Long tiếp tục lớn mạnh như thế, biết đâu thành biến số khó nói, Liễu Cao có chút bực tức :" Nếu không phải chị em ở Thành Đô, em có mối quan hệ ở đó, nói vài câu, đập nát khí thế của chúng."

" E không dễ thế." Lục Khai Nguyên nhìn Lục Vĩ :" Con thấy sao?"

"Phục Long hiện đang nâng đỡ một nhóm nhà sản xuất ở tây nam, trong đó có không ít là quốc xí, trong làn sóng quốc sĩ phá sản hiện nay, việc Phục Long làm có tác dụng lớn trong việc giảm bớt mâu thuẫn xã hội, ổn định xã hội, chưa kể hiệu ích kinh tế. Nếu con là người quản lý, sẽ không làm khó công ty như thế." Lục Vĩ đánh giá:

Lục Khai Nguyên gật gù, hài lòng về đứa con ông ta dốc hết tâm huyết bồi dưỡng này :" Liễu Cao, đó là sự khác biệt, lối tư duy này của cậu là sai, tập đoàn của cậu tuy lớn, sụp đổ ngay ngày mai cũng không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng công ty như Phục Long, sẽ có người đứng ra bảo vệ."

Liễu Cao không phản bác được, hắn chẳng qua dựa vào mối quan hệ trong nhà, làm mậu dịch mua đi bán lại, lợi nhuận rất lớn. Nhưng quả thật nếu công ty sụp đổ, người khác nhảy vào thế chân, dăm bữa nửa tháng ổn định lại là xong chuyện. Kể cả người được lợi ích từ hắn chưa chắc đứng ra bảo vệ, vì sao? Người khác lên làm chuyện này, cũng phải cho người ta lợi ích như hắn làm thôi, thế thì sao phải tốn công? Lúc mọi việc thuận lợi thì đám quan viên được hắn nuôi tới béo đó có thể giúp đỡ chuyện này chuyện kia, lúc gặp khó khăn đừng mong đợi gì.

Ở trong nước, xí nghiệp muốn làm ăn được thì phải cần tới quan viên chính phủ, khó tránh khỏi giao dịch ngầm, nếu quan viên chính phủ không được lợi ích gì, họ sẽ bày đủ trò khó dễ, gây trở ngại.

Nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ những công ty đầu tư nước ngoài, những hạng mục oanh động, hoặc là công ty như Phục Long, trực tiếp giúp địa phương có thành tích tốt, giảm bớt phiền toái, chẳng những không cần giao dịch ngầm, không bị gây khó dễ, thậm chí còn có hỗ trợ chính sách. Vì chính tích chắc chắn tốt hơn bất kỳ thứ gì, còn lợi ích, có thể lấy từ nhiều chỗ khác. Tất nhiên cũng có kẻ tham lam bất chấp, nhưng ngu xuẩn tới tự khoét tường nhà mình thì không đáng nói.

Liễu Cao nhìn Lục Khai Nguyên chờ đợi, Lục Khai Nguyên gọi hắn tới đây, hẳn không chỉ vì chuyện nhỏ này, nói thực Phục Long vài ba năm nữa có tiếp tục lớn mạnh cũng làm sao đáng để Lục Khai Nguyên để vài mắt.

Lục Khai Nguyên ném ra một tài liệu :" Cậu xem đi."

Liễu Cao cầm lấy, trên đó là tư liệu về một người tên là Trần Dược, tiến sĩ đại học Texas, sau đó làm việc cho Motorola, lên tới chức giám đốc thiết kế chip, lại còn tự mình nghiên cứu ra kỹ thuật DSP là Digital Signal Processing..

"Đây là tin mật, người này đang có ý định về nước, nếu để nước ngoài biết, khả năng sẽ ngăn cản. Bên trên cực kỳ coi trọng hắn, hạng mục này thành công, sẽ đảo ngược tình trạng độc quyền của các nước phương Tây ở mảng chip điện tử, sẽ là chuyện chấn động thế giới đấy, cậu hiểu không?" Lục Khai Nguyên luôn nói ngắn gọn:

Liễu Cao "á" một tiếng đọc kỹ hơn, hắn không chuyên kỹ thuật, nhưng làm mậu dịch xuất nhập khẩu linh kiện điện tử viễn thông nên cũng hiểu ít nhiều, hiện giờ công nghệ chủ yếu nắm trong tay phương Tây, bọn họ cùng lắm là gia công lắp ráp, công sức bỏ ra nhiều, tài nguyên tốn kém, lợi nhuận thì nằm trong tay công ty nước ngoài hết. Dù một cái máy bọn họ có thể làm 99%, nhưng thiếu 1% linh kiện kia ở phương Tây thì cũng vứt, công nghệ này phương Tây không đời nào nhả ra.

Nếu như trong nước có thể làm chủ được công nghệ kiểu đó, lợi ích vô cùng.

Đây là chuyện cực kỳ lớn, nếu có thể tham gia vào đó, lợi ích không biết bao nhiêu mà kể.

Liễu Cao chưa kịp nói gì, Lục Vĩ nhận lấy tài liệu, liếc mắt xem nhanh, kích động nói :" Cha, Nam Châu có lực lượng nghiên cứu tốt nhất trong nước, nếu mời được người này về thì tốt quá rồi, con sẽ dốc sức hỗ trợ trong khả năng có thể."

Lục Khai Nguyên nở nụ cười hài lòng :" Đó là nguyên nhân cha gọi con và chú Liễu Cao tới đây hôm nay ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận