Trùng Nhiên

Chương 165: Vương giả trở về.

Trình Nhiên hát xong một khúc, Tần Tây Trăn cũng viết xong nhạc phổ vào cuốn sổ tay nhỏ có bìa da đẹp đẽ của mình, ánh mắt nhìn Trình Nhiên không che giấu xúc động trong nội tâm, vừa có cảm giác rung động mãnh liệt, vừa có cảm giác thành tựu lớn vì tìm được chàng trai này trong đám đông.

Chỉ là không hiểu vì sao Trình Nhiên cứ nhất quyết muốn che giấu thiên phú của mình.

Cô nàng ghita bass Trương Kỳ lẩm bẩm: “ Thật là hay .”

Chàng béo đánh trống trố mắt: “ Thì ra cậu thực sự hiểu âm nhạc à, đây có lẽ là bài hát hay nhất tôi nghe năm nay.”

Hai tay ghita chính phụ chen lấn ra sau lưng Tần Tây Trăn xem nhạc phổ, bài hát vừa rồi của Trình Nhiên bất kể âm luật hay biến hóa đều thứ họ chưa từng nghe thấy, nếu biểu diễn ra, nhất định gây chấn động lớn, có chút nóng ruột muốn thử tại chỗ.

Lâm Sở im lặng rất lâu, cuối cùng lấy dũng khí nói: “ Em thấy, Trình Nhiên hợp hát chính hơn em.”

Người ban nhạc đều nhìn về phía hắn, Trường Kỳ mặt ảm đạm, Phó Tiêu khẽ vô vai hắn, hai tay ghita không nói gì.

Bọn họ đều biết tính cách của Lâm Sở, thường ngày rất ít nói thậm chí là rụt rè, cho nên đa số thời điểm bị người ta bỏ quên. Nói rộng ra chút, đa phần bọn họ có khác gì, bọn họ đều yêu thích âm nhạc, đã từng học hoặc tự học, sau đó bị người nhà nghiêm khắc ngăn cản, đành đè nén yêu thích của mình xuống. Rồi lên cao trung, được Tần Tây Trăn cổ vũ, bọn họ mới lấy dũng khí bước ra khỏi phòng học, tới chỗ Tần Tây Trăn xin thành lập ban nhạc.

Lâm Sở hát rất hay, nhưng chưa bao giờ biểu diễn cả, cho nên tự tin rất thiếu hụt.

Sau thời gian ngắn được Tần Tây Trăn chỉ dẫn, giọng hát của Lâm Sở mới được khai thác, cô khẳng định nam sinh này có thiên phú, có lẽ chưa phải tốt nhất, nhưng khắc phục được bản tính rụt rè, mở rộng lòng hơn, nhất định sẽ được đón nhận.

Tần Tây Trăn cổ vũ rất nhiều Lâm Hải mới tham gia vào ban nhạc mới thành lập này làm hát chính, nhưng hôm nay nghe Trình Nhiên hát, tự tin ít ỏi mới kiến lập được sụp đổ.

Hắn hiểu ra vì sao cô giáo Tần lại để ý tới Trình Nhiên như vậy rồi, không để Trình Nhiên hát chính thì thực sự không phải, so với việc bị cô giáo Tần loại bỏ, chẳng thà mình rút lui .

Lâm Sở nghĩ, làm thế ít nhất mình giữ được thể diện.

Kết quả là Lâm Sở nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Tần Tây Trăn, vẻ mặt đó xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, khiến hắn có một loại tự ti chỉ muốn bỏ chạy thật xa, càng xa càng tốt.

Giọng Tần Tây Trăn rất lạnh: “ Lâm Sở, vai trò của em trong ban nhạc này là gì?”

“ Hát chính ạ.”

“ Vậy tôi có nói là muốn hủy bỏ vị trí của em không?”

“ Không, không ạ .” Lâm Sở hơi sợ ánh mắt của cô: “ Cô Tần, cô đừng như thế .”

“ Em là hát chính, Trình Nhiên chỉ là sai vặt, có cần tôi nhắc lại lần nữa không? Hát chính là linh hồn và người cầm lái ban nhạc, tôi giao em làm người cầm lại, em phải có trách nhiệm của một thuyền trưởng, dẫn dắt thuyền viên vượt qua khó khăn. Nếu gặp trắc trở đã muốn đổi thuyền trưởng thì không phải tôi loại bỏ em, mà là em vứt bỏ bạn bè mình, bán đứng bạn bè mình. Em định cuộc đời mình sau này cũng vậy à, nếu thế thì em có thể đi bây giờ rồi, tôi coi như nhìn nhầm em. “ Tần Tây Trăn càng nói càng nghiêm: “ Sau này ở trước mặt tôi làm người vô hình đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa.”

Lâm Sở luống cuống chân tay, nước mắt chảy ra.

Trình Nhiên ở bên nghe còn thấy sợ nữa là Lâm Sở, sự nghiêm túc của cô gái này với âm nhạc không phải đùa đâu, tới vỗ vai Lâm Sở động viên: “ Cố lên, cậu đã dám dũng cảm lựa chọn âm nhạc, tôi thì không, tôi mới là người không bằng cậu.”

Lâm Sở đưa tay quệt nước mắt, gật đầu: “ Tôi biết, tôi biết phải làm gì, tôi sẽ tập luyện thật tốt .”

Ban nhạc đợi năm phút ổn định lại, sau đó tiếp tục luyện tập.

Tần Tây Trăn ngồi ở hàng đầu tiên, thi thoảng chỉ đạo ban nhạc, tạm dựng, nói ra chỗ sai, sau đó lại tiếp tục.

Trình Nhiên thì đứng dựa vào bàn, lúc nhìn ban nhạc, lúc chú ý tới Tần Tây Trăn, mới đầu y thấy cô không giống giáo viên gì cả, tối đa giống người chị chơi với đám học sinh lớp dưới thôi, nhưng bộ dạng vừa rồi, cảm thấy cô có thể thành giáo viên giỏi: “ Em đột nhiên nghĩ, nếu em muốn biểu diễn ở lễ hội này, cô có rút bỏ vị trí của Lâm Sở không?”

Cứ tưởng rằng câu hỏi con gà với quả trứng này ít nhiều làm khó được Tần Tây Trăn, ai ngờ cô trả lời chẳng có tí gánh nặng tâm lý nào, lạnh nhạt đáp: “ Cho em cơ hội rồi, em không muốn, bây giờ làm sai vặt thì làm tốt chân sai vặt đi, đừng có ảo tưởng, em cho rằng ban nhạc của tôi ai cũng hát chính được à?”

Trình Nhiên cứng họng.

Qua cầu rút ván dứt khoát không ngờ luôn, trên đời này có người vô sỉ như thế đấy.

Ban nhạc đang có tiến bộ rõ rệt ...

Trình Nhiên bây giờ mỗi ngày thời gian từ lúc tan học tới giờ tự học buổi tối đều nghe ban nhạc biểu diễn, nhìn bọn họ thay đổi từng ngày là chuyện hết sức thú vị.

Một hôm ban nhạc không thể luyện tập được, Lâm Sở tan học trên đường tới phòng âm nhạc bị mấy học sinh chặn đường, đều là học sinh cá biệt trong lớp, bình thường vốn chướng mắt với loại lầm lì chỉ biết học như vậy. Đặc biệt sau khi Lâm Sở tham gia ban nhạc Tần Tây Trăn thì chúng càng bực mình, thế là chặn đường đánh một trận, uy hiếp sau này đừng có chơi thứ nhạc vở vẩn gì đó nữa.

Lâm Sở mặt mày xước xát, quần áo bụi bặm, tóc tai rối bù đi vào phòng luyện tập, không nói là xảy ra chuyện gì, xin lỗi tiếp tục luyện tập. Về sau hắn cũng quật cường không nói, bảo mọi người đừng hỏi.

Chỉ là khi luyện tập, rõ ràng đấu chí của Lâm Sở mạnh hơn trước rất nhiều.

Ban nhạc vẫn miệt mài luyện tập tiến bộ từng ngày, nhưng với bên ngoài mà nói, lại chẳng hề được chú ý, chưa thành trò cười là may. Dù sao thiếu đi nhân tố thu hút kiểu như Dương Hạ thì thật khó người ta hứng thú lâu dài.

Ban nhạc bị người ta bỏ quên, nhưng lại có những đôi mắt nhìn chằm chằm vào người trộn lẫn trong ban nhạc đó.

Trình Nhiên liên tục xuất hiện ở trong buổi luyện tập của ban nhạc khiến chủ nhiệm lớp số 7 là Vương Kỳ luôn nấp ở một góc theo dõi nhìn thấy.

Ông ta thông qua nhiều nguồn xác nhận được Trình Nhiên tham gia ban nhạc liền gọi Tống Thời Thu tới văn phòng, còn gọi cả cha mẹ hắn tới làm công tác.

Muốn Tống Thời Thu nhân cơ hội này phấn chấn đuổi theo, tranh thủ thi cuối kỳ, vượt qua Trình Nhiên.

Vương Kỳ coi buổi tổng kết kia là đại sỉ nhục của mình, vì thế cả tháng trời sau đó ông ta nén hận vào lòng, nhất định tìm cơ hội đả kích Đàm Khánh Xuyên lớp 9, lấy lại danh tiếng của mình.

Tống Thời Thu giờ đây đã bớt thời gian chơi bóng rổ rồi, gần như mỗi ngày ngoài đi học bình thường, trưa nghỉ cũng làm bài, tối cũng miệt mài giải bài tập.

Hắn thường xuyên nhìn thấy thân hình tuyệt lệ của Dương Hạ, cô ngày càng sáng chói, làm hắn đứng xa nhìn đầy bất cam.

Trước kia hắn quá lơ là, cho rằng mình chỉ cần 7 đến 8 phần khả năng là đủ áp đảo tất cả, cho nên bị ngã một cú đau điếng, nhưng lần này cảm giác được mình tiến bộ thần tốc, giống như hiệp khách bế quan tu luyện trong tiểu thuyết võ hiệp.

Trình Nhiên ở kỳ thi giữa kỳ đúng là cất một tiếng hót kinh người.

Nhưng đó là chuyện tốt, nếu không có cái tát đó, hắn sẽ không thức tỉnh.

Hắn nóng lòng đợi tới kỳ thi cuối kỳ, thực hiện một màn vương giả quay về, rửa sạch sỉ nhục trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận