Trùng Nhiên

Chương 563: Buổi biểu diễn.

Lời của Diêu Bối Bối và Liễu Anh bị xung quanh nghe thấy, Ngô Lỗi quay đầu lại nhìn họ, tuy không nói gì cả, nhưng cũng khiến các cô cảm thấy áp lực.

Trương Trung đang thì thầm to nhỏ gì đó với Ngô Lỗi, đi về phía hai cô, hỏi: “ Này, các em quen với thằng kia à?”

“ Vâng, cậu ấy tên là Trình Nhiên, trước kia vốn ở cùng một đơn vị với bọn em. “ Liễu Anh vốn định nói Trình Nhiên là con trai tổng giám đốc Phục Long, nhưng mà cô không rõ nói vậy có tác dụng gì hay không, hay khiến người ta thấy mình đang khoe khoang thị uy gì đó, vì theo thái độ của người xung quanh đây thì nhà Ngô Lỗi ghê gớm lắm. Cả cô và Diêu Bối Bối chẳng có khái niệm rõ ràng gì về mấy thứ cấp bậc này, hơn kém chênh lệch thế nào không rõ, nói ra có khi gây rắc tối cho Phục Long, nên cô cẩn thận hơn chút:

Nhà người ta ở trên tỉnh, còn nhà mình vừa mới từ thành phố nhỏ lên, hẳn là không bằng rồi.

Thấy Liễu Anh và Diêu Bối Bối đều thấp thỏm, Thẩm Hi Hoa cười bảo: “ Nếu không các bạn gọi cậu ấy tới đây, hỏi xem tình hình thế nào, nếu quan hệ không thân thiết với Tần Thiên thì đừng xen vào.”

Thực ra hai cô đều có ý đó, về phần nếu quan hệ giữa Trình Nhiên và Tần Thiên thân thiết thì xử lý thế nào, Thẩm Hi Hoa không nói, cả hai đều nghe ra hàm ý trong đó.

Có điều không cần hai cô gọi, Trình Nhiên sau khi được Tần Thiên tiễn ra ngoài liền đi về phía chỗ nghỉ ngơi ở tiền sảnh, thấy ngay Diêu Bối Bối và Liễu Anh, một mặt quần short quai đeo với áo thun, một mặc váy dài đen trắng, một đáng yêu một điềm đạm, rất gây chú ý, liền vẫy tay đi tới.

Trình Nhiên lại lần nữa cảm thán thế giới này thật nhỏ bé, hôm nọ hai cô có nói đi xem biểu diễn, ai ngờ lại ở đây.

Chỉ là trên mặt cả hai chẳng có vẻ gì ngạc nhiên hay hưng phấn vì cuộc gặp gỡ tình cờ này, mà lại đầy vẻ lo lắng, Trình Nhiên liền để ý tới một đám nam nữ xung quanh, đa phần đang nhìn mình với ánh mắt dò xét, chắc là những người bạn mới hôm đó cũng nhắc tới.

Diêu Bối Bối và Liễu Anh đợi Trình Nhiên tới gần, cẩn thận giới thiệu:” Trình Nhiên, đây là anh Lỗi.”

Trình Nhiên hơi nhướng mày, thấy đám người kia tụ một chỗ, tên thanh niên đội mũ ở trung tâm, người khác như hầu cận xung quanh, lập tức đoán ngay ra kiểu vòng tròn này, song vẫn quay sang Ngô Lỗi gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Thái độ này của Trình Nhiên trong mắt đám người phía Ngô Lỗi không khác gì ngay từ đầu đã đứng về phía đối diện rồi.

Thằng này láo quá, trước mặt anh Lôi mà dám làm ra vẻ à?

Trương Trung lúc nãy được Thẩm Hi Hoa giới thiệu Liễu Anh và Diêu Bối Bối vừa mới từ Sơn Hải lên, Trình Nhiên là bạn cùng đơn vị, thì tức là xuất thân từ cái thành phố nhỏ đó thôi.

Không có gì đáng ngại.

Đây là cơ hội để thể hiện với Ngô Lỗi, Trương Trung không bỏ qua, tranh thủ lúc người khác không rõ lai lịch Trình Nhiên nên chưa dám có động tĩnh gì, hắn lên tiếng chất vất:” Cậu và Tần Thiên có quan hệ gì? Vì sao cô ấy lại đưa cậu ra ngoài?”

Nếu không phải là nể mặt hai người bạn của mình thì Trình Nhiên quay đầu đi thẳng không thèm trả lời rồi, lạnh nhạt đáp: “ Bạn cùng trường.”

“ Quan hệ tốt chứ?”

“ Cũng được.”

Cái thằng nhãi ranh này, nó nghĩ nó là ai dám trả lời với thái độ lấc cấc đó chứ? Nó tưởng đây là chỗ nhà quê của nó à?

Mấy người bên phía Ngô Lỗi nhìn Trình Nhiên với ánh mắt rất bất thiện, mấy người đứng xung quanh hắn rục rịch hành động, Liễu Anh vội xen vào trước khi hai bên trở nên gay gắt: “ Để em nói chuyện với cậu ấy cho.”

Tình huống cực kỳ lúng túng, Diêu Bối Bối và Liễu Anh kéo Trình Nhiên sang bên, hỏi rõ nguyên do hôm nay tới đây, Diêu Bối Bối nóng ruột hạ thấp giọng nói: “ Trình Nhiên, cậu nhìn thấy Ngô Lỗi đội mũ chứ, anh ta bị Tần Thiên đánh vỡ đầu đấy, người ta hôm nay tới đây là để kiếm chuyện với cô Tần Thiên kia. Bọn mình cũng gặp cha Ngô Lỗi rồi, là tổng giám đốc rất lớn, là khách chính hôm nay, được bên tổ chức tháp tùng, đi vào còn có người dọn đường, bạn học của cậu gặp phiền toái lớn rồi đấy.”

“ Các bạn và họ tới đây là để tìm Tần Thiên à? “ Trình Nhiên thầm than, cái số Tần Thiên làm sao vậy, toàn gặp phải mấy thằng con trai không ra gì:

“ Bọn mình nào biết có chuyện này chứ, vốn một người bạn quen biết có vé xem biểu diễn, hẹn bọn mình đi xem, ai ngờ gặp phải loại chuyện này. “ Liễu Anh nắm ống tay áo Trình Nhiên kéo người y thấp xuống, ghé vào tai nói: “ Ngô Lỗi kiếm Tần Thiên, nói không chừng cuối cùng còn cần hai nhà còn cãi nhau to. Mình sợ cậu nóng lên can dự vào, bọn chúng sẽ gây rắc rối cho cậu.”

Là bạn từ nhỏ tới lớn, dù không hiểu Trình Nhiên như Dương Hạ, cũng chẳng lạ gì tính cách của y nữa, nhìn có vẻ qua loa đại khái chẳng chú ý tới cái gì, kỳ thực là người nhiệt tình, nên hay dính vào chuyện không đâu.

Nhưng ở đây không phải là Sơn Hải địa bàn của bọn họ, cha Trình Nhiên vừa mới có được sự nghiệp, không nên bị ảnh hưởng.

Ở đây toàn kẻ có lai lịch thôi, mãnh hổ khó địch quần hồ, người ta còn là địa đầu xà, mình là người mới, tránh đi là tốt nhất.

Trình Nhiên không muốn hai cô bạn lo lắng, gật đầu: “ Mình hiểu, đó là chuyện riêng của họ.”

“ Cậu hiểu là tốt, chỉ sợ cầu hồ đồ chẳng hiểu gì để bản thân bị lún vào. “ Diêu Bối Bối thở phào:

Trình Nhiên liếc mắt về phía đám kia lần nữa, cả đám trông không tử tế gì, không khó đoán ra tình cảnh khó xử của hai cô bạn, nhìn cả hai lo lắng tới mặt trắng bệch, trêu: “ Không ngờ một ngày thấy Bối Bối quan tâm tới mình, tim mình đập mạnh hơn rồi này, thật cảm động.”

Diêu Bối Bối hơi đỏ mặt: “ Thèm vào mà quan tâm tới cậu, người ta va chạm với nhau, chúng ta vốn chẳng liên quan gì tốt nhất là nên tránh xa.”

“ Mau đi cổ vũ cho em gái cậu đi. “ Liễu Anh đẩy Trình Nhiên khỏi chỗ thị phi: “ Dù sao cậu nhớ lời bọn mình là được rồi.”

Trình Nhiên tạm biệt Liễu Anh và Diêu Bối Bối, sau đó theo vị trí ghi trên vé tìm tới chỗ ngồi của mình, lúc này mới lấy di động ra gọi điện cho Triệu Thanh, bảo hắn dẫn vài người tới cung văn hóa một chuyến, cũng không cần phải vội vàng, y còn xem biểu diễn, trước kết thúc tới là được.

Y chẳng muốn ra mặt càng chẳng muốn dính vào chuyện phiền toái, nhưng phải đưa Tần Thiên rời khỏi đây an toàn, chuyện đó thì dễ thôi, trong tay Triệu Thanh bây giờ có mấy quân nhân xuất ngũ.

Sau đó Trình Nhiên điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, quả nhiên là ví mời, vị trí tốt, gần lối đi chính diện sân khấu, khá gần, mặc dù bị Cao Thiều Ninh bắt cóc tới đây, nhưng mà y cũng thoải mái, tới đây rồi thì vui vẻ xem biểu diễn thôi.

Đúng giờ, buổi biểu diễn sau một màn phát biểu ngắn liền bắt đầu, các thiếu nữ trong trang phục người Miêu sặc sỡ bước chân vui tươi nhảy múa cá hát giữa bối cảnh núi rừng, dùng động tác vũ đạo biểu diễn thêu thùa, may áo, hái dâu. Còn diễn viên nam thì gánh nước, làm ruộng, đấu vật.

Đợi màn đêm xuống, nam nữ lãng mạn tìm bạn đời, nhìn Cao Thiều Ninh chân quẫy đạp khi một một chàng trai ý đồ bế đi, Trình Nhiên không nhịn được cười nhẹ. Tần Thiên là múa chính, cô mặc bộ váy trắng, rất dễ nhận ra, thôn nhỏ núi sâu, nam nữ chính được mọi người xúm quanh, cuối cùng nắm tay nhau bên đống lửa, thể hiện bức tranh sơn thôn yên bình vô ưu vô lo.

Thế rồi âm nhạc đột ngột thay đổi, ánh sáng trên sân khấu chuyển sang màu tối, làm người ta cảm giác nguy hiểm tới gần, quả nhiên là có kẻ xâm lược tới tập kích, sơn thôn bị chém giết, mọi người phải cầm vũ lên phản kháng ...

Sau vài tình tiết, Cao Thiều Ninh mới lại xuất hiện, cô mặc váy lam đóng vai tỷ muội Miêu tộc, vũ đạo linh động hoạt bát, còn cùng một chàng trai người miêu tính cách nghịch ngợm trêu đùa nhau trong tiếng nhạc tiết tấu nhanh sôi động, trong đó có vài diễn xuất khoa trương, làm mọi người thi thoảng bật cười.

Trình Nhiên mấy lần vỗ tay, cô em họ của y biểu diễn không tệ, ánh mắt, vẻ mặt hòa vào vũ đạo, rất truyền cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận