Trùng Nhiên

Chương 121: Thật ấm lòng .

Chuyện thứ sáu tuần trước khả năng Trình Nhiên bị người ta chặn đường sang tuần mới truyền tới lớp số 9.

Ba cô gái Dương Hạ, Liễu Anh và Diêu Bối Bối kết bạn với nhau đi vào lớp liền nghe thấy người khác bàn tán chuyện này.

Vì khi đó có người chặn ở đầu ngõ, cho nên không ai biết bên trong ngõ xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám đi theo xem. Nhưng mà Trình Nhiên bị người ta gọi vào ngõ thì chắc chắn, có người lớp số 9 tận mắt nhìn thấy, ai cũng có thể tưởng tượng ra chuyện sau đó.

Giáo viên chính trị còn chưa tới, đây là giờ tự học buổi sáng, học sinh tới sớm tụ tập thành từng nhóm, hoặc là tán gẫu chuyện cuối tuần qua, hoặc cùng nhau ôn bài.

Trình Nhiên gần đây lại khôi phục tập thể dục buổi sáng rồi, mỗi ngày ra hồ ở gần nhà, chạy một vòng, ước chừng gần 3km, sau đó về nhà ăn bữa sáng nóng hổi mẹ làm tới trường, vì thế tới trường cơ bản gần tới giờ học.

Chỗ ngồi của Trình Nhiên nằm giáp ranh giữa tổ ba và tổ bốn.

Ba cô gái đang tập trung ở chỗ Dương Hạ, thấy Trình Nhiên đi qua, Diêu Bối Bối gọi lại: “ Trình Nhiên lại đây.”

Chỉ là tiếng gọi hơi gấp, hơi to, đó là thói quen rồi, khiến người trong lớp ngẩng đầu nhìn, Diêu Bối Bối hơi xấu hổ, đành hỏi để cho người khác nghe hai người họ không có tư tình gì: “ Cậu không sao chứ?”

“ Không sao cả, cơ mà sao lại có sao được? “ Trình Nhiên không hiểu.

Liễu Anh vẫy vẫy Trình Nhiên tới gần, áp giọng xuống nói nhỏ: “ Đang nói chuyện thứ sáu lần trước, Tề Thịnh gọi Lý Chí Nghị và Đinh Lực ở lớp số hai chặn đường cậu, rồi dắt cậu vào ngõ ... Sau đó thế nào? “

“ Thì ra là chuyện ấy hả? “ Trình Nhiên nhìn Dương Hạ, nghĩ tới cô bạn thủa nhỏ này chiến tranh lạnh với mình lâu lắm rồi, vì thế mà sinh ra chút khoảng cách nhất định. Hai người suốt ngày gặp nhau, cứ thế này không hay lắm, Trình Nhiên cố tình cười hỏi Dương Hạ: “ Bạn cũng muốn biết hả?”

“ Chẳng thèm biết chuyện của cậu, cứ cho là cậu đánh thắng người ta đi, thì sao nào? Có gì hay ho mà khoe, cậu đừng nghĩ thế là giỏi, trẻ con, ấu trĩ. “ Dương Hạ quay người đi, chỉnh lại sách vở của mình, để lại cho Trình Nhiêu một cái bóng lưng kiêu kỳ:

Trần Nhược Đình bị tiếng gọi lúc nãy của Diêu Bối Bối làm chú ý, tỏ ra rất tức giận: “ Trình Nhiên, nghe nói bạn bị đám Tề Thịnh chặn đường, bọn họ thật quá đáng rốt cuộc cậu có sao không?”

Đèn trong lớp lần lượt bật lên, sau đó mở ra câu chuyển xảy ra ở nơi này mỗi ngày, nào là học sinh ngáp ngắn ngáp dài trong lớp học, nào là những quyền vỡ viết chi chít chữ không ngừng, nào là cuốn truyện tranh kẹp giữa cuốn sách, hay đang nhìn trộm ai đó bị người ta phát hiện, lúng túng quay đầu đi.

Có câu sống phải biết nhìn về phía trước, nhưng mà đa số thời gian, con người là động vật sống ở quá khứ.

Giống như rất nhiều người sau này thành đạt rồi, nhưng nhớ nhất là lúc cùng khổ, bụng dẹp lép chỉ có một cái bánh khô. Giờ đây dù hưởng thụ hết sơm hào hải vị, nhưng đôi khi ăn xong chẳng nhớ mình ăn gì, khó tìm lại cái cảm giác vào ngày tháng khốn khó ấy, co ro dưới mái hiên gặm cái bánh kia. Giống như chim mỏi về tổ, lá rụng về cội, người chết về quê. Vì sao có những người phiêu linh ở nước ngoài hơn nửa đời người, con cháu đầy đàn, công thành danh toại, cuối cùng chỉ có nguyện vọng được an táng ở quê hương cố thổ.

Giống như thật nhiều năm sau thành gia lập nghiệp, vì cuộc sống bôn ba, bận rộn làm một phần của xã hội, đảm nhiệm các vị trí, cấp trên, trợ lý, giáo viên, kỹ sư, tiêu thụ hoặc cha mẹ ... Liên tục xoay vòng vòng đến mệt lả chẳng dám dừng lại nghỉ ngơi, cuộc sống cứ thế trôi qua ngày lại ngày. Một hôm nhìn thấy bóng dáng nam nữ sóng vai đi bên nhau trong ngôi trường cũ, từ đó nhìn lại nhận ra, cái sức mạnh và sự rung động năm xưa, kỳ thực luôn ẩn sâu trong lòng, thành sức mạnh chống đỡ chúng ta đối đầu với cuộc sống.

Những chuyện tốt đẹp nhỏ nhặt hiện giờ có thể thấy khắp nơi, đã qua quen mắt, dần dần theo năm tháng sẽ ngày trở nên quý giá dù đã xa xăm.

“ Bạn có làm sao không? “ Trần Nhược Đình ở phía bên kia hỏi, tham gia vào số người quan tâm tới Trình Nhiên:

“ Thực sự không sao đâu mà, qua rồi ... “ Những gương mặt đó có thể con nớt, suy nghĩ còn đơn thuần, nhưng quan tâm đó là thật lòng, không sâu xa, không vụ lợi. Chỉ đơn giản là bạn cùng lớp lo lắng cho nhau, điều ấy làm toàn thân Trình Nhiên như được bao phủ trong dòng nước ấm áp, tâm trạng nhờ đó mà trở nên vui vẻ:

Nhưng mà câu trả lời ấy nghe vào tai người bên cạnh lại thành ý khác.

Khi đó Trình Nhiên chỉ có một mình, bị năm người Tề Thịnh gọi vào ngõ, kết quả e chỉ có một. "Qua rồi" trong lời cậu ấy e là sự cay đắng chấp nhận sau khi bị đánh thôi.

Ai chẳng có sẽ diện của mình chứ, mọi người đều hiểu.

Vì thế Trần Nhược Đình thương cảm cổ vũ: “ Được rồi, mình hiểu rồi, Trình Nhiên, bạn đừng nghĩ nhiều, bạn một mình dám đối diện với đám người Tề Thịnh, như vậy là rất dũng cảm rồi. Trình Nhiên bạn giỏi lắm. “

Nghe cô gái đó nghiêm túc nói như thế, trong đầu Trình Nhiên hiện lên dấu hỏi lớn dấu hỏi nhỏ, ủa ủa, nói thế là sao ấy nhỉ?

Bên cạnh có người đưa tay ra vỗ vai Trình Nhiên, là lớp trưởng Trương Phong: “ Có bị thương không? Xem ra không đụng tới gân cốt hả? Không sao ... Chúng ta cùng lớp, sau này bọn chúng dám đánh cậu, gọi bọn này đi cùng, dù gì chúng ta cũng cùng lớp phải hỗ trợ lẫn nhau. “

Từng ánh mắt thương hại đồng tình quan tâm chiếu tới, Trình Nhiên đoán chừng hiểu ra họ nghĩ gì, ê ê, sao không hỏi luôn tôi có đến bệnh viện kiểm tra chưa?

Kết quả là một nữ sinh rụt rè hỏi: “ Bạn tới bệnh viện kiểm tra chưa? Có một số vết thương nhìn bề ngoài không thấy đâu, nói không chừng bị xuất huyết nội.”

Trong một tích tắc, vai Dương Hạ cứng đờ.

Trình Nhiên thực sự dở khóc dở cười, không ngờ đường đường một người trùng sinh lại bị đám trẻ con làm lúng túng tới không biết phải đối đáp thế nào: “ Mình không sao thật mà ... Mọi người về chỗ đi, sắp vào học rồi kìa, thật mà, không sao đâu.”

Vất vả lắm an ủi được bạn học quan tâm thái quá về chỗ ngồi chuẩn bị cho tiết học thì thằng hại bạn xuất hiện.

Du Hiểu như mọi khi, ngủ nướng, sau đó vắt chân lên cổ vừa vào lớp đã đi về phía Trình Nhiên, giọng oang oang: “ Ê Trình Nhiên, chiều thứ sáu tao ở lại đá bóng không về với mày, nghe nói mày bị bọn Tề Thịnh chặn đường à? Sáng nay có người thấy mấy thằng đó mặt mày thâm tím hết cả, mày ra tay ác quá đấy, không phải nói gần đây tu tâm dưỡng tính rồi hay sao?”

Cả lớp thế là im như tờ.

Du Hiểu bị không khí này làm ngây ra, nhìn quanh ... Ủa mình nói sai gì vậy?

Sau đó Trình Nhiên nhìn thấy từng cái đầu quay về phía mình, giống như cây hướng dương hướng về phía mặt trời vậy, nhưng mà ánh mắt thì không hữu hảo như lúc nãy nữa.

Trình Nhiên phải lấy vẻ mặt vô tội nhất giải thích với cả lớp.

“ Thực sự do mình làm đâu.”

“ Không phải do mình làm thật mà, mọi người nhìn mình thế này thì đánh được ai cơ chứ.”

“ Thề, không phải mình đánh bọn đó đâu.”

Gió đổi nhiều nhanh tới không ngờ.

Hôm đó chẳng biết Trình Nhiên phải giải thích bao nhiêu lần nữa, dù sao y cũng thấy rõ, cả lớp chẳng ai tin mình cả.

Có lẽ trong mắt một số đứa bạn học lớp số 9, Trình Nhiên đã bị liệt vào hàng ngũ thành phần bất hảo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận