Trùng Nhiên

Chương 587: Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.

Thời gian gần đây Tần Thiên ở trên lớp, hoặc trên đường tan học, nhận được ít thư hoặc có nam sinh thổ lộ.

Cao trào nhất phải kể tới Vương Trì Vũ, nam sinh thành tích xếp thứ nhất lớp số hai cầm bó hoa hồng đỏ rực rỡ đợi Tần Thiên luyện tập xong trở về. Chuyện sau đó không rõ thế nào, lúc đó trường gần như về hết, số người chứng kiến ít, tin đồn quá nhiều.

Chỉ biết rằng những lá thứ tinh kia đều được Tần Thiên nhận lấy cất đi, mỗi đứa con trai đều được cô cám ơn cùng nụ cười ngọt ngào làm người ta ngây ngất.

“ Tần Giang Nghị, bạn có số CQ của cô ấy chứ, cho bọn này đi, nghĩa khí chút, anh em cả.”

“ Số CQ có thể cho, nhưng số di động thì không được, tôi phải đi hỏi cô ấy, được cô ấy đồng ý đã.”

Loại câu hỏi như thế học sinh lớp số 6 nhận được rất nhiều, theo như lời nhận xét của Trương Bình là " Từ khi Tần Thiên liên tục lên báo, người đưa thư tình cho cô ấy xếp thành hàng, người thầm thương trộm nhớ không biết bao nhiêu mà kể ..."

Có thể là vi đã không còn phải lo nghĩ cao khảo nữa, cho nên sau giờ học Tần Thiên liên tục xuất hiện ở Thiên hành đạo quán, làm việc cho tới tận khi đóng cửa mới thôi. Chuyện này Tương Chu tất nhiên báo cho Trình Nhiên, hắn hơi lo lắng, nói Tần Thiên dường như có tâm sự.

Hôm đó mẹ không về nhà, Trình Nhiên ăn tối ở gần trường xong liền tới Thiên hành đạo quán.

Vào lúc bóng đêm phủ xuống thành phố, bên ngoài trời vừa tạnh mưa, không khí ướt sượt hơi nước, nước tí tách nhỏ xuống từ cành cây, mái nhà, ánh đèn nhu hòa trong Thiên hành đạo quán chiếu xuyên qua cửa sổ, Trình Nhiên đẩy cửa đi vào.

Buổi tối Thiên hành đạo quán không quá đông, không còn như giai đoạn ban đầu tới lúc đóng cửa vẫn kín chỗ, giờ đây lượng khách tới Thiên hành đạo quán ổn định rồi, quần thể khách quen đã hình thành. Chỉ có tầng ba là buổi tối vẫn làm ăn tốt, nơi đó có thể uống cà phê, hút thuốc, phong cách và hoàn cảnh ấy, phù hợp với người trưởng thành hơn.

Trình Nhiên ngồi vào chỗ quen thuộc gần cửa sổ, Tương Chu bê nước tới, những phục vụ viên khác không tới quấy rầy nữa.

Một lát sau Tần Thiên tới trước mặt Trình Nhiên ngồi xuống, Tương Chu đích thân làm món sữa chua đánh đá mà cô rất thích bê tới, mang cho Trình Nhiên một ly hồng trà, một cái bánh ngọt.

Tần Thiên đã cởi áo khoác đồng phục ra rồi, bên trong là áo thun bó sát người, cô dùng thìa múc một ít đá cho vào mồm, mắt không nhìn Trình Nhiên, chủ yếu nhìn ra cửa. Trình Nhiên dùng thìa nhỏ sắn miếng bánh cho vào miệng, khép mắt thưởng thức, sau đó gật gù không mời Tần Thiên.

Hai người duy trì trạng thái kỳ quái đó hơn mười phút liền, như hai người chẳng liên quan tình cờ ngồi chung một bàn.

Cuối cùng ăn hết cái bánh, Trình Nhiên là người lên tiếng trước: “ Nghe nói bạn được tuyển đặc cách rồi à, trường nghệ thuật tuyển đặc cách giảm điểm, song vẫn phải qua cao khảo đúng không? Ở phương diện này mình không hiểu cho lắm.”

Tần Thiên lắc đầu: “ Những trường được bộ giáo dục cho tuyển sinh đặc biệt là thế, nhưng tình huống của mình khác, hạn chế không ít. Thanh Viễn tuyển thành viên đoàn nghệ thuật học sinh, cần phải tới thủ đô tham gia tập huấn, thời hạn tám tháng, còn tham gia biểu diễn nhiều hoạt động, sau đó mới đánh giá cuối cùng. Cho nên không cần tham gia cao khảo, vào trường sẽ cưỡng chế thành thành viên câu lạc bộ nghệ thuật trường. Cũng có nhiều hạn chế, như vì mình tuyển đặc cách qua đạt thành tích về vũ đạo, chỉ có thể học chuyên ngảnh sân khấu điện ảnh.”

“ Vậy thì không nhiều người được chọn đâu nhỉ?”

“ Ừ, dù tính phạm vi toàn quốc cũng rất ít.”

Trình Nhiên cũng đã đọc bài báo về cô: “ Thực đáng được lên báo.”

Tần Thiên quay đầu lại nhìn Trình Nhiên, hơi ngập ngừng: “ Mình ... Có nên đi không?”

Trình Nhiên có vẻ không bất ngờ vì câu hỏi này, y không đáp mà hỏi lại: “ Bạn tập vũ đạo để rèn luyện sức khỏe à?”

Tần Thiên không hiểu sao Trình Nhiên lại hỏi thế.

“ Chắc chắn là không rồi, mà là để đứng trên sân khấu biểu diễn! Bây giờ có cơ hội được đi khắp nơi biểu diễn, được cọ xát mài rũa kỹ năng, lại còn được học ở trường top đầu cả nước. Không biết là mộng tưởng của bao người đấy.”

Mộng tưởng ư .... Đôi mắt Tần Thiên dần có tiêu điểm.

Tiếp đó hai người tán gẫu chuyện trường lớp, Trình Nhiên còn hồi tưởng lại thời Tần Thiên mới vào Thiên hành đạo quán vụng về thế nào, làm vỡ đồ, mang sai đồ uống cho khách, có lần phải đổi cà phê cho y ba lần. Trình Nhiên thở dài nói, nếu không phải xinh đẹp thì y cho nghỉ việc rồi ... Bị cô lườm một cái, hết sức động lòng người.

Tới khi xem đồng hồ thấy đã muộn, Trình Nhiên nói: “ Tới đây thôi, nghe Tương Chu nói gần đây tối nào bạn cũng tới.”

Tần Thiên nhìn quanh, ánh mắt lưu luyến như con chim không muốn rời tổ :” Mình có chút không nỡ rời bỏ nơi này.”

Đúng thế, làm sao mà nỡ chứ, khi cô tới đây thì vẫn là một cô công chúa được bảo vệ trong tháp ngà, ngay cả cầm cái chổi cũng thấy bẩn tay, chẳng biết làm gì cả. Cô luôn đứng ở trung tâm sân khấu ánh đèn chiếu vào, là tâm điểm của mọi người, cô chẳng thể khom người mở miệng nói chào mừng ghé thăm, cô để ý ánh mắt người khác, lo sợ họ coi thường mình.

Cũng chính từ đây cô từng bước từ bàng hoàng hoang mang sợ hãi đi lên trưởng thành. Ở đây, cô dựa vào đôi tay mình kiếm được đồng tiền đầu tiên trong đời, cảm thụ được sức nặng của nó .... Còn có rất nhiều thứ nữa, nhỏ bé thôi mà ấm áp, đó là nguyên nhân cô bước lên sân khấu tràn ngập tự tin.

Không phải sự tự tin mong manh của công chúa được cưng chiều luôn sống trong lời tán dương, mà là sự tự tin của người biết mình là ai.

“ Từ mai trở đi, bạn không cần tới nữa.”

“ Sau này, cả sau này nữa cũng không cần tới nữa.”

“ Chúc mừng bạn, bạn đã tốt nghiệp rồi.”

Mắt Tần Thiên đã long lanh nước, cô khẽ ừ một tiếng mỉm cười rạng rỡ.

Trình Nhiên đứng dậy rời đi.

Ra tới ngoài, cách cửa sổ kính vẫy tay với cô gái trong đại sảnh đèn lung linh.

Tần Thiên cũng vẫy tay tiễn y đi, cuối cùng tay từ từ hạ xuống.

Sau đó Tần Thiên không tới Thiên hành đạo quán nữa.

Thậm chí cô cũng ít đi học, nghe nói là cô đang làm các thủ tục tương quan, đến thứ 6 cô tới trường, học cả một ngày, mọi người nhìn cô thấy mới mẻ, buổi chiều cô tìm Trình Nhiên và Trương Bình, mời họ mai đi ăn cơm.

Mọi người đều biết, có lẽ đây là lần gặp nhau cuối cùng rồi.

Kết quả thứ bảy lại mưa suốt, nhưng người tham gia bữa cơm của Tần Thiên không thiếu một ai, cô đặt một bàn tiệc lớn ở Tứ Quý Gia Viên trên đường Minh Hải, đều là người bạn có quan hệ không tệ với cô, có cả người bạn lớp khác nữa.

Chỉ là Viên Tuệ sốt ruột, thầm nghĩ đã tới mức này rồi, Tần Thiên nhận tới mười mấy lá thư tình rồi, vậy mà cái tên đầu gỗ Trình Nhiên sao vẫn chưa khai khiếu, bình thường là đại ma vương bá đạo cơ mà, giờ đến lúc quan trọng lại như xe tăng tuột xích là sao? Đủ những cảnh cưỡng ép các cô tưởng tượng ra không hề có.

Thiên hạ không bữa tiệc nào không tan, biết sắp chia tay rồi, mọi người cố níu giữ giây phút này lâu thêm chút nào hay chút ấy, ăn xong rủ nhau đi Karaoke, định chơi thật đã, không say không về.

Chỉ là mọi người đều biết Tần Thiên ở quán Karaoke, người nọ gọi người kia nên liên tục có người tới, đến ngồi không đủ chỗ, cuối cùng vẫn phải vẫy tay tạm biệt với Tần Thiên tiễn chân mọi người ở cổng quán Karaoke.
Bạn cần đăng nhập để bình luận