Trùng Nhiên

Chương 347: Thằng nhãi này đang làm cái gì? (1)

Cuối tháng 9 đó, kỳ nghỉ Quốc Khánh vào tháng 10 đang tới, Thành Đô đã kết thúc mùa mưa. Tạm biệt những ngày mưa gió triền miên, nhưng bầu trời chẳng vì thế mà trong xanh hơn, ngược lại còn bước vào thời điểm số ngày nắng ít nhất, cả ngày trời sập sùi như sắp mưa, nhưng lại chẳng chịu mưa cho, trời oi ả khó chịu.

Trong thời tiết đó, đội tuyển tham gia thi đấu Thập Trung được tỉnh tiến cử, tham gia tranh tài toàn quốc.

Năm ngoái cuộc thi sáng tạo khoa kỹ thanh thiếu niên toàn quốc được tổ chức ở Tây Ninh - Thanh Hải, năm nay tổ chức ở khu hành chính đặc biệt Hong Kong, đội tuyển Thập Trung và hơn 30 đội tuyển khác tới các nơi trên cả nước, cùng các đội tuyển Nhật, Nga, Úc, Ý, Thái, Hong Kong, Mao Cao tham gia thi tài.

Đội ngũ và cá nhân có biểu hiện xuất sắc ở kỳ thi này sẽ có được tư cách tiến cử hoặc là "chứng nhận giảm điểm" vào 985 trường đại học bao gồm Thanh Hoa Bắc Đại, khiến học sinh bình thường hâm mộ không thôi.

Khi đội tuyển xuất phát, đèn flash lóe lên không dứt trên thao trường, người xem xếp hình bán nguyệt phía sau rất đông. Khương Hồng Thược trong ánh nắng mai mặc đồng phục thanh lệ mê người, trước khi lên xe tới sân bay, cô còn cách cửa kính làm động tác bắn súng chĩa về Trình Nhiên.

Trình Nhiên "trúng đạn" che trán lảo đảo lùi lại, Khương Hồng Thược che miệng cười khúc khích.

Tối ngày hôm qua hai người nói chuyện điện thoại với nhau, Trình Nhiên dặn dò những thứ cần chuẩn bị, không ngờ cô nói đã soạn ra danh sách những thứ cần mang đi rồi, tổng cộng có 37 thứ, thách Trình Nhiên nói thứ nào ngoài danh sách của cô, bảo y lải nhải.

Nhìn chiếc xe lớn lăn bánh lên đường, xung quanh la hét tên cô, Trình Nhiên đứng một góc, muốn tới gần cũng không được, cảm giác hai bên chênh lệch như vậy có vẻ không xong rồi, từ lúc tới Thành Đô tới giờ mình lơi lỏng quá.

Phải làm gì đó mới được, mình mà không có mục tiêu cụ thể là hỏng ngay.

Trong khi Khương Hồng Thược đang bận rộn hết mình ở Hong Kong, còn kỳ nghỉ Quốc Khánh với Trình Nhiên mà nói, hình như chẳng có gì để làm.

Ấy là đánh giá của Từ Lan, vì Trình Nhiên suốt ngày ở lỳ trong phòng, không rõ làm gì, đến giờ cơm mà không gọi thì cũng không ra, thế mới kỳ, không biết làm cái gì mà lại quên ăn quên ngủ như thế.

Từ Lan khẳng định là Trình Nhiên không học, vì khi học tập chăm chỉ thì Trình Nhiên ngược lại sinh hoạt nghỉ ngơi rất điều độ, không bao giờ ngồi lỳ ở bàn học mà cách thời gian sẽ ra ngoài hít thở khí trời hoặc chơi thể thao để thay đổi đầu óc.

Trốn lỳ trong phòng thế này chắc chắn lại bày trò gì rồi, gần đây nhất có hiện tượng này là sau khi thi trung khảo, thằng nhóc ấy cũng trốn biệt trong phòng, cuối cùng làm ra cái trò chơi Tam Quốc Sát gì đó. Dù kiếm được không ít tiền, nhưng Từ Lan vẫn cho rằng đó không phải là việc Trình Nhiên nên làm vào giai đoạn này.

Cái thằng nhóc đó lại bày ra trò gì rồi, thành tích học tập tốt lên thật, nhưng mà bản tính không thay đổi. Từ Lan thừa hiểu con mình, từ bé tới lớn, trừ Dương Hạ ra thì cô chưa thấy con mình thích được cái gì quá lâu, cho nên rất lo lúc nào đó Trình Nhiên hết hứng thú với học tập, quay sang thích lên mặt trăng hay sao hỏa gì đó thì phiền.

Cô thấy tiếc, vài năm trước nó còn nhỏ thì dễ rồi, lấy gậy đánh nát đít là được, đâu như giờ, lớn rồi, không tiện đánh nửa.

Thật là lo nát lòng.

Trình Phi Dương thời gian này rất bận rộn, tới kỳ nghỉ thế này, chính là thời điểm tốt nhất để duy tu bảo dưỡng cho thiết bị của khách hàng, các kỹ sư đi khắp nơi để dập lửa. Bản thân hắn phải tọa trấn Thành Đô, ở đây còn có việc cần lo, thời gian trước xung đột với bang Lôi Vĩ chỉ là một áp lực trong đó, vì đụng chạm tới lợi ích của thế lực cố cựu, Trình Phi Dương vừa chống giặc ngoài, trong nội bộ cũng phải đưa ra các loại đối sách vận hành thương nghiệp.

Bởi thế Từ Lan không nói cho chồng biết, không muốn hắn lo thêm.

Hôm đó Trình Tề tới tìm Trình Nhiên, Từ Lan rất tích cực khuyến khích Trình Nhiên ra ngoài chơi, đợi con vừa đi một cái, cô chạy về đẩy cửa phòng, không ngờ khóa mất rồi.

Từ Lan tức lắm, đồng thời càng tò mò, không biết thằng nhãi này làm cái gì đây, hỏi thì nó cũng chẳng nói đâu … chống tay nhìn chằm chằm cái ổ khóa, chợt này ra một ý.

Làm thế chắc không vấn đề gì đâu nhỏ?

Nếu hỏi Tam Quốc Sát hiện giờ bán tốt thế nào thì nhìn vào Trình Tề là rõ rồi.

Lúc này hắn lái một chiếc Citroën trắng muốt, mới cóng, cực kỳ phong cách, đưa Trình Nhiên đi hóng gió, trên xe không ngừng thao thao bất tuyệt nói cho Trình Nhiên biết kế hoạch mở rộng của mình, quyết tâm cuối năm nay phát triển Tam Quốc Sát tới tròn 100 thành phố trên toàn quốc.

Hiện giờ Trình Tề hừng hực khí thế, ở trường hắn chẳng khác nào thần cấp học trưởng, sáng nghiệp ở đại học thời đó luôn là sự nghiệp vĩ đại, không có chính sách hỗ trợ, nên đặc biệt gian nan, mỗi người thành công trong mắt người ngoài đều là đại biểu của trí tuệ và kiên trì, vinh dự cực cao.

Cho nên khi Trình Tề bừng bừng dã tâm nói chuyện mở rộng, Trình Nhiên biết anh mình bị thành công cùng đủ lời khen ngợi bao quanh làm bay lên may rồi, liền hất nước lạnh: “ Chặt hết các kế hoạch mở rộng đi, phải làm thật tỉ mỉ, không cần mở rộng, ở thành phố lớn có thể đầu tư thêm vài đại lý, nhưng thành phố nhỏ kinh tế kém phát triển thì bỏ hết. Giờ Tam Quốc Sát bán chạy nhất là phiên bản cơ bản rẻ tiền nhất, nếu như mở rộng thị trường, lợi nhuận không đủ hỗ trợ chi phí bỏ ra, khả năng phí vận hành tốn kém sẽ đè bẹp chúng ta.”

Trình Tề cau mày không tán đồng: “ Nhưng ở nhiều nơi bản lậu đã tràn vào rồi, nếu chúng ta không nhảy vào sẽ để người khác kiếm hết, chúng ta nhân đà này mở rộng thật nhanh mới đúng.”

“ Anh, em nói rồi chúng ta không thể kiếm toàn bộ tiền trong thiên hạ, hơn nữa với tình hình trong nước, chúng ta cũng không thể đánh lại được bản lậu .” Trình Nhiên hết sức khuyên can: “ Anh, cần phải chuyển biến suy nghĩ, không phải cứ liều mạng mở rộng thị trường là kiếm được tiền, chiếm lĩnh nhiều thị trường chỉ đẹp con số thôi, không nghĩa lý gì. Tập trung vào các khu kinh tế phát triển, đầu tư có lựa chọn vào đại lý, chúng ta chiếm lĩnh những thị trường đó là đủ, ổn định kiếm tiền, tính tới bước tiếp theo. Anh, chúng ta không thể dựa vào mỗi Tam Quốc Sát kiếm tiền mãi được, nền tảng Liên Chúng thế nào rồi?”

“ Đã lập nên nền tảng, có thể chơi cờ vây, poker, dò mìn, đấu địa chủ có công năng đấu trực tuyến, dự kiến trung tuần này lên mạng, anh bỏ ra 20 vạn mua 15 máy chủ, hẳn là đủ rồi ... Không biết người dùng có nhiều không? “ Trình Tề mặc dù vẫn muốn chiếm lĩnh thêm nhiều thị trường hơn nữa, song nhất thời không phản bác được Trình Nhiên đành nén lại: “ Đến khi nào có thể đưa Tam Quốc Sát lên mạng đấu online thì tốt quá.”

“ Chưa tới lúc, chúng ta cứ lấy những trò chơi nhỏ này để luyện tập đã.”

“ Anh biết, nói cho cùng kỹ thuật chưa đáp ứng được, chúng ta đang tuyển các lập trình viên liên quan ở các trường đại học, hi vọng có thể nhanh chóng bù đắp lại sở đoản này.”

Két! Xe đỗ lại ở ngoài khu tập thể Phục Long, hôm nay Trình Tề tới tìm Trình Nhiên chủ yếu bàn chuyện mở rộng thị trường, nhưng Trình Nhiên phản đối rồi thì không còn chuyện để nói nữa, đi vài vòng quay về.

Trình Nhiên xuống xe chỉ lên trên nhà: “ Anh không vào nhà ăn cơm à?”

Trình Tề cười méo miệng: “ Em còn hỏi được à, từ sau lần em bán đứng anh, mẹ em cứ suốt ngày tra hỏi chuyện nọ chuyện kia, tình hình cụ thể của anh ở đây, mẹ anh còn không biết nữa là, phòng công tác còn có chuyện, anh đi trước đây, liên lạc qua điện thoai.” Rồi vẫy tay vèo một cái, chiếc xe lao đi trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận