Trùng Nhiên

Chương 765: Gió hiu hiu hề. (2)

Thế là cả đám phải tới gần bốn năm mươi người cười nói rời phòng 409, bọn họ ầm ĩ suốt này giờ khiến nhiều người trong kí túc xá chú ý rồi, vì thế mà chuyện xảy ra ở phòng hội nghị cũng truyền cả tới tai những người vốn không quan tâm.

Có người tụ lại bàn tán, chia sẻ với nhau thông tin, cũng có người đứng xa xa mà nhìn, vẻ mặt hoặc buồn bã hoặc thẫn thờ, xấu hổ, bọn họ chính là những người nghe tin hiệp hội bị thẩm tra nên vội vàng rút lui giữ mình.

Trước kia từng là anh em chung chí hướng, sau khi rút lui, đối diện với lời chỉ trích thiếu nghĩa khí của bạn bè, bọn họ cũng không tự giải thích, đa phần chỉ tránh xa, không muốn dính líu nữa.

Giờ nhìn người ta náo nhiệt như vậy, không hâm mộ sao được.

Khác với đoàn người Hội Thiên Hành tưng bừng ăn mừng vì tương lai, đám người Dương Mục ở trong quán ăn ở phố ăn vặt đang thảo luận bài tập. Sắp cuối kỳ rồi, chương trình học khá căng, điểm thường ngày cũng tính điểm kiểm tra cộng với điểm thi làm điểm tổng hợp cuối cùng, chặn đứng tình trạng tới khi thi mới vội vàng ôn bài chỉ để thuận lợi qua ải.

Cũng có nghĩa là, nếu bình thường anh học đều đặn, vậy kỳ thi cũng không có gì đáng lo lắng, không phải kiểu thi nặng nề như cao trung, nên tên nào cuối kỳ mặt mày nhăn nhó đồng nghĩa với việc thường ngày không chịu học hành cho tử tế rồi. Ở mặt này Đại học Trung Nam không khách khí, học lại, học lại không xong thì thôi học, ngoài liều mạng ra không có cách nào.

Ở bên kia đường chính là đám người Hội Thiên Hành đang nhảy nhót ăn mừng, lại còn hát ông ổng, đám Dương Mục chỉ tức tối đóng cửa lại cho bớt ồn, rảnh đâu mà đi ghen tỵ với người ta.

Thạch Gia Huân trở về túc xá, đặt cái cặp da được bạn gái tặng sinh nhật ba năm trước lên bàn làm việc, cũng chẳng phải hàng đắt tiền, nên đã sởm rồi, có chỗ phai màu, hắn còn lấy bút dạ tô lên để che đi.

Về tới căn phòng vốn chỉ để cho giáo viên đơn thân sinh sống, phát hiện cơm nước đã chuẩn bị sẵn rồi, có hai cái chân giò ngâm, một bát củ cải dầm, một đĩa sủi cảo, còn có hai chai coca. Hắn là người đông bắc, nhưng Cao Mẫn lại là người Giang Nam, không thích đồ ăn đông bắc, hôm nay bày đĩa sủi cảo, cứ như Tết ấy.

Trong bếp vẫn còn tiếng lạch cạch.

“ Thịnh soạn thế nhỉ? “ Thạch Gia Huân nhón tay lấy cái sủi cảo cho vào miệng: “ Đói chết thôi.”

Cao Mẫn từ bếp đi ra, túc xá giáo viên mà, điều kiện hơn của sinh viên, tuy là túc xá đơn thân vẫn đủ phòng tắm, phòng bếp, ở mặt này Đại học Trung Nam rất rộng rãi, dù sao đất cũng nhiều, khu kí túc xá này mới xây từ năm năm trước, điều kiện vẫn tốt lắm.

Hai má Cao Mẫn bị bếp lửa làm đỏ bừng, đẩy Thạch Gia Huân: “ Rửa tay rồi hẵng ăn.”

Đợi rửa tay xong Thạch Gia Huân mới chú ý, Cao Mẫn hôm nay mặc áo len mỏng ôm người, bạn gái hắn không quá xinh đẹp, nhưng vóc dáng rất tốt, chiếc áo này tôn hết đường cong cơ thể. Cao Mẫn dễ xấu hổ, bình thường trước mặt Thạch Gia Huân còn ngại ngùng, nếu mặc loại trang phục bó này, thế nào cũng phải mặc thêm cái gì đó bên ngoài, hôm nay ăn mặc như thế làm người ta không biết gò má đỏ au kia là do phòng bếp qua nóng, hay là do cái khác.

Bạn gái cách bàn nhìn chằm chằm, Thạch Gia Huân không thể coi như không thấy: “ Em biết gì rồi?”

Hắn bị đưa ra khỏi danh sách chỉ đạo viên tiên tiến năm nay, tổn thất 2400 đồng tiền trợ cấp, tương đương với hai tháng lương, làm cuộc sống thường ngày đã phải dè xẻn rồi, lần này càng thêm tiết kiệm, hôm nay ăn thế này bằng cả tuần mọi khi chứ không ít.

“ Anh mới phải nói chứ, rốt cuộc có chuyện gì hay nào? “ Cao Mẫn hỏi ngược lại, đôi mắt lấp lánh:

Thạch Gia Huân bật cười: “ Xem ra kênh tin tức của em không tốt.”

Cao Mẫn hơi sốt ruột, rốt cuộc không nhịn được nữa :” Sư mẫu gọi điện cho em, bảo là có tin mừng, bảo em ăn mặc thật đẹp đãi anh một bữa đi, em hỏi chuyện gì chỉ cười không nói, rốt cuộc là chuyện gì?”

Thạch Tha Huân lại gắp một miếng sủi cảo bỏ vào mồm, cố tình đủng đỉnh nói: “ Không có gì, giáo sư Đặng tìm anh nói bên trên đang thảo luận, trong khoa và Công ty CQ thành lập phòng nghiên cứu, đề cử anh làm phó chủ nhiệm ban quản lý, dù sao anh là giáo viên chỉ đạo Hội Thiên Hành mà.”

Cao Mẫn ngây ngốc, chưa gì mắt đã đỏ hoe: “ Ý anh là anh sắp vào biên chế hành chính rồi ?”

“ Ừ, không chỉ thế, lương của anh sẽ được điều chỉnh, khoảng từ hơn ba nghìn tới bốn nghìn một tháng. “ Thạch Gia Huân hơi thương xót, bạn gái hắn chỉ có một giấc mơ lớn nhất là hắn có biên chế chính thức thôi, đưa tay vuốt má cô: “ Anh vẫn giữ công tác chỉ đạo viên, thế nên tính thêm ít trợ cấp, khả năng còn cao hơn nữa.”

Cao Mẫn òa một tiếng nhào vào lòng hắn khóc nức nở, Thạch Gia Huân cũng cảm động, hai người duy trì quan hệ tới ngày nay thật chẳng dễ dàng gì. Cao Mẫn tuy hai ba ngày lại hỏi bao giờ hắn có biên chế chính thức, nhưng khi hắn gặp khó khăn kỳ thực chẳng hề trách móc, lặng lẽ theo hắn như thế, nam nhân mà nói còn đỡ, nữ nhân lãng phí thanh xuân tương lai không chắc chắn, thực sự phải hi sinh quá nhiều ...

Cảm thụ em gái ngực bự ép người vào lồng ngực, Thành Gia Huân cười híp mắt.

Thật hạnh phúc.

Trên phố ăn vặt, đại đội nhân mã của Hội Thiên Hành vẫn đang ăn mừng tưng bừng, đến khi bụng lưng lửng rồi, cơn hưng phấn giảm bớt mới có người nhớ ra: “ Mà sao tới giờ Trình Nhiên còn chưa về nhỉ, cậu ấy còn làm gì nữa?”

Không khí trong quán ăn lắng xuống, cả tầng hai quán này bị họ chiếm hết chỗ rồi.

Nhiếp Xuyên trả lời: “ Cậu ấy gọi điện cho tôi ăn cơm cùng lãnh đạo, không nói cụ thể.”

Thế là đám đông lại ồn ào:

- Vậy không cần đợi cậu ta nữa, chúng ta cạn chén nào.

Tiếng người huyên náo, Nhiếp Xuyên quay đầu nhìn ra xa, khi đó giọng điệu Trình Nhiên nói chuyện với hắn, khiến hắn có cảm giác không lành.

Rốt cuộc là ăn cơm với ai mà lại mang khí thế "Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê."

Nếu như được lựa chọn, Trình Nhiên chẳng thà đi cùng đám người Hội Thiên Hành, cho dù y chẳng thích mấy chỗ ồn ào lắm.

Nhưng mà ít nhất không phải đối diện với vị này.

Địa điểm là bên trong một phòng bao ở nhà hàng khá có cấp bậc gần Đại học Trung Nam, nhà hàng này xây theo phong cách cổ xưa, bàn gỗ, lan can gỗ, tranh cổ, rất có cảm giác.

Lý Tĩnh Bình gọi bốn món ăn, hai món mặn, một món rau, một món canh. Trình Nhiên cảm giác hai món thịt kia gọi cho mình, nếu như là hắc diện thần thì một món canh là đủ rồi.

Nam tử trước mắt chính là phó thị trưởng mới của Nam Châu, Trình Nhiên hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, nhưng thân phận gây sức ép cho y là cha của Khương Hồng Thược.

Là cha vợ tương lai đấy, sao y không căng thẳng cho được.

Nếu đối diện với Khương Vi Cầm luôn mang sự đối địch với mình, Trình Nhiên có thể thản nhiên đối phó, nhưng Lý Tĩnh Bình thì khác, ông ta chưa từng phản đối chuyện giữa y và Khương Hồng Thược, đồng thời lại rất nghiêm khắc, bởi thế mà y mới thấy áp lực.

Lý Tĩnh Bình đôi mắt thâm trầm nhìn y: “ Cháu và Lý Minh Thạch diễn vở kịch này lớn quá rồi đấy, thật bừa bãi.”

Trình Nhiên cẩn thận hỏi: “ Chú Lý chẳng lẽ thấy mô hình này có chỗ nào không đúng ạ? Nếu có chỉ thị gì, cháu sẽ về điều chỉnh.”

Lý Tĩnh Bình lắc đầu, mày nhíu chặt, giống như là gặp khó khăn gì, làm Trình Nhiên hồi hộp theo, nãy giờ chưa dám gắp miếng nào, ngoan ngoãn đợi chất vấn.

Mãi lúc sau Lý Tĩnh Bình mới thở hắt ra: “ Phía Hồng Thược thế nào, chú hỏi nó có khó khăn gì không, có cần tiền không, nó đều nói không, làm sao không cho được, nó một mình thân con gái sống ở nơi đất khách quê người, thế nào cũng có vấn đề, nhưng hỏi nó lại không nói ... Rốt cuộc tình huống nó ra sao rồi, có đủ tiền tiêu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận