Trùng Nhiên

Chương 102: Mùa hè năm 1997. (2)

“ Sao con không hiểu. “ Trình Nhiên ôm đầu bất mãn: “ Ví dụ con nói nhé, bộ khung công ty mới của cha rất tốt, quản lý cũng chuyên nghiệp hóa, xem ra cha bỏ công sức tìm hiểu cách quản lý công ty từ nước ngoài, nhưng cha lại không có nội dung ‘văn hóa xí nghiệp’ ở đây.”

“ Văn hóa xí nghiệp là gì cha còn rõ hơn con cần con nói chắc.” Trình Phi Dương có hơi ngạc nhiên vì Trình Nhiên thực sự đọc được tài liệu khô khan này, không phải chơi vui, nhưng mà suy nghĩ vẫn trẻ con lắm.

Nếu nói tới văn hóa xí nghiệp, ở thời đại mọi người ôm bát sắt ăn cơm trong nồi thì văn hóa đó nồng đậm mà thuần túy hơn bất kỳ công ty nào trên thế giới. Bọn họ đoàn kết, thuần phác, giác ngộ tư tưởng thống quân cao độ.

Nhưng ở giai đoạn này nó là thứ nói thì hay thực ra trống rỗng rồi, con người bây giờ ai cũng vì lòng riêng, trước kia là ngôi nhà chung, mọi người đồng lòng góp sức. Bây giờ nó là, cha chung không ai khóc.

Ngược lại hắn thấy dùng chính sách nhân sự, chính sách khống chế, chính sách tổ chức, kỷ luật công tác của công ty nước ngoài hữu hiệu hơn đạo đức và tinh thần.

Trình Phi Dương tiện tay lật tài liệu xem, không ngờ trong đó ghi chú chi chít, đều là đánh giá của Trình Nhiên về yêu cầu của từng giai đoạn. Bao năm qua hắn đi từ cơ sở lên trung tầng, từng quản lý nhân sự, từng tham gia đấu tranh, thế nên thứ Trình Nhiên viết có lý hay không, nhìn một cái là thấy ngay.

Cũng có thứ rất lạ, chắc là Trình Nhiên xem trên mạng, tháng này thế nào cũng chết tiền internet với nó rồi, cả tháng nay nó ít ra ngoài chơi, cứ ru rú ở nhà.

Thứ này có thể không hữu dụng, Trình Phi Dương nhìn ra con trai mình thực sự bỏ công sức vào đó, nên không mắng mà cổ vũ: “ Làm tốt lắm Trình Nhiên, có một điểm con đúng, không ngừng thay đổi, mỗi giai đoạn cần có yêu cầu khác nhau, thời đại này thay đổi không ngừng, quốc xí sụp đổ là vì cơ chế quá cứng nhắc.”

Trình Nhiên trợn mắt, y sao chẳng nghe ra giọng điệu cha mình, rõ ràng là đang dỗ trẻ con mà.

Quả nhiên Trình Phi Dương nói: “ Ừm, rất tốt, quả nhiên là học sinh Nhất Trung có khác, tinh thần học tập đáng khen.”

Trình Nhiên chưa cam tâm: “ Cha, kế hoạch của cha rất tỉ mỉ, mỗi giai đoạn đều đưa ra yêu cầu tiêu chuẩn riêng, nhưng con thấy, dù kế hoạch hoàn mỹ nhất, hạch tâm nhất vẫn là con người. Đội ngũ trong tay cha có thể rất kinh nghiệm, nhưng họ dù sao cũng là người làm việc trong cơ chế cứng nhắc đã lâu, sức ì lớn, con thấy cha nên tuyển thêm nhân tài bên ngoài, làm động lực cho họ .”

Trình Phi Dương vò mạnh đầu Trình Nhiên: “ Đừng cho rằng được cha khen thì nở mũi nhé ... Ha ha ha ...”

“ .... “ Trình Nhiên thở dài sườn sượt trong lòng, có lẽ khi nào râu dài cả mét mới có thể nói chuyện tử tế với cha được, hỏi thứ thiết thực hơn: “ Cha, thế nhà Du Hiểu, còn có Liễu Anh, Dương Hạ quyết định thế nào?”

“ Bọn họ còn rất nhiều người nữa đều đem tiền bồi thường chuyển thành cổ phần ngang giá, mỗi người được 5000 cổ phần. “ Chuyện này thì Trình Phi Dương trả lời nghiêm túc hơn: “Thứ đến sẽ là giải trừ hợp đồng lao động, khi công ty mới thành lập, họ có thể ký hợp đồng mới. Đương nhiên lần này chúng ta tuyển người để làm việc, không phải là để vào kiếm bát sắt trọn đời ...”

Trình Nhiên gật đầu, không nói gì thêm nữa, đứng dậy văn lưng một cái: “ Vậy thôi, con về phòng đây.”

“ Này, suốt ngày con đóng cửa ở trong phòng vẽ vời gì thế hả? Cha xem qua rồi, vẽ không tệ .. “ Trình Phi Dương vừa lật xem tài liệu, vừa lơ đễnh nói.

Nói thế tức là cha lén vào phòng mình rồi, Trình Nhiên rất bất mãn vì cha mẹ y không tôn trọng quyền riêng tư của y. Nhưng mà cha mẹ thời đó là vậy đấy, bây giờ biết tranh thủ lúc y không có trong phòng mới vào là khách khí rồi.

Lại nói trong tay Trình Nhiên còn rất nhiều màu vẽ trước kia làm tường văn hóa, y không trả lại cho Khương Hồng Thược mà nuốt một mình, thừa lúc kỳ nghỉ rảnh rỗi đem ra dùng.

Vẽ tranh là sở thích từ nhỏ của Trình Nhiên, vì thành tích không tốt mà bị can thiệp thô bạo, mỗi lần vẽ tranh đều bị mẹ mắng.

Giờ tất nhiên không như thế.

Cha mẹ y rất thực dụng, chỉ cần thành tích tốt, kỳ nghỉ muốn làm gì thì làm, coi như phần thưởng.

“ Ừm, gần đây con có ít màu vẽ, nên vẽ chơi chút ... “ Trình Nhiên lấy một lon coca, sau đó vào phòng.

“ Chơi cái gì ?” Trình Phi Dương theo vào, nhìn thấy trên bàn Trình Nhiên rất nhiều tấm tranh vẽ màu trông như bưu thiếp: “ Triệu Vân, Quan Vũ, Trương Phi à?”

Lý Tĩnh Bình tranh thủ hội nghị mời gọi đầu tư vào thứ 5 để tới Bắc Kinh, họp xong một cái là tới nơi ở của cha vợ.

Đi vào căn viện tử cổ kính, ông cụ đang ở hậu viện uống trà, chén sứ Nhữ phổ thông thôi, vì dùng lâu rồi cho nên màu sắc cũng phai một chút, hoa văn không rõ nữa. Trong gia tộc có người hiếu thuận, định mua chén trà thời Thanh ở Hong Kong cho ông cụ. Nhưng ông cụ từ chối, nói mình là người thô tục, không thưởng thức được thứ cao nhã, mà thứ đắt quá cũng chẳng dám dùng, đem bày thì lãng phí, cái chén sứ này dùng mấy chục năm rồi, quen rồi.

Thấy Lý Tính Bình tới, ông cụ chỉ tay: “ Ngồi đi.”

“ Cha, con đi vội vàng quá, không chuyển máy bay ở Thành Đô, nhưng mà có con mang theo bánh đào phiến đặc sản của Sơn Hải cho cha.”

“ Ở Sơn Hải thì thứ ngon nhất phải là khoai lang, khoai ở đó vị ngọt đậm, vừa bởi vừa bùi, ném vào bồn than nướng, nhân lúc nóng bửa ra ăn, rất thơm.”

Những năm qua ông cụ từng chinh chiến nửa đời người đã không còn quản việc gì nữa rồi, dù việc nhà hay việc nước đều rất ít hỏi tới, nhưng không ai không kính phục. Những mảnh đất ông từng đi qua, vẫn để lại uy nghiêm và ảnh hưởng sâu sắc của ông.

Địa vị của Lý Tĩnh Bình ở Sơn Hải thì lớn đấy, nhưng ở trong gia tộc này chẳng là gì, ngay cả vợ mình cũng chẳng bằng, thậm chí một số người coi ông ta đi ở rể. Trong gia tộc của ông cụ có hai người con trai, ba người con gái, đều là nhân vật kiệt xuất, Lý Tĩnh Bình tới tuổi này mới chấp chính một thành phố cấp huyện, thực sự quá tầm thường.

Cho nên bình thường năm mới tụ hội gia đình, hắn chỉ có thể nói chuyện với ông cụ vài câu, được chỉ điểm hời hợt. Nhưng mà Lý Tĩnh Bình mơ hồ cảm giác, cha vợ mình chẳng hề bất mãn với thành tích kém cỏi của mình.

Dù sao đó chỉ là suy đoán, bởi ông cụ nghĩ gì, khó ai mà biết được.

Cho nên lần này Lý Tĩnh Bình đột nhiên bị ông cụ gọi tới, lòng có chút hoảng sợ, cả lúc hắn tới Sơn Hải nhậm chức cũng đâu được ông cụ dặn dò gì.

“ Nếu có ớt khô đương địa mà chấm ăn, nhấm ngụm trà xuân càng tuyệt vời .. “ Ông cụ chép miệng một cái, có vẻ nhớ lắm.

Lý Tĩnh Bình vội nói: “ Cha, nếu cha muốn ăn, trước đó nói với con một tiếng, lần này con tới mang cho cha. Thật là ...”

Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt chẳng có vẻ gì động lòng, Lý Tĩnh Bình liền tịt luôn, thu lại nụ cười vừa mới rặn ra.

“ Lần sau con mang là được, cha cũng chỉ đột nhiên nổi hứng thôi, không vội ... Chớ biến thành chuyện không hay, trên thích, dưới lấy lòng.”

“ Cha nói gì thế, chẳng tới mức người ta biết cha vợ con thích ăn khoai lang mà gồng gánh mang tới nhà . “ Lý Tĩnh Bình miệng cười, trong lòng tim đập lộp bộp, nghi hoặc, có phải ông cụ đang ám chỉ cái gì không?

“ Chặn trước là hơn. “ Ông cụ đặt chén trà xuống: “ Cha có nghe nói tới đại án 6.2 rồi.”

Lý Tình Bình tập trung tinh thần, tới rồi, tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận