Trùng Nhiên

Chương 168: Cũ kỹ không có nghĩa là lỗi thời.

Bữa cơm đó rốt cuộc hết 87 đồng, hoàn toàn không phải là số nhỏ. Diêu Bối Bối rốt cuộc vẫn là nữ sinh đơn thuần, thích trêu chọc bạn bè chứ không phải là cô gái xấu tính, thấy số tiền quá nhiều, áy náy nói: “ Lần sau mình mời mọi người uống nước.”

Hôm đó Diêu Bối Bối tiết lộ tin tức Tần Tây Trăn rất nổi tiếng ở học viện âm nhạc, chẳng bao lâu được chứng thực.

Ngày hôm sau thôi đã có mấy học sinh đại học xuất hiện ở cổng trường, có người còn đeo túi đàn, trông có vẻ là vừa biểu diễn hoặc là tập luyện xong tới đây, chặn một học sinh lại hỏi: “ Em ơi, cho anh hỏi chút, trường em có cô giáo dạy nhạc tên Tần Tây Trăn phải không?”

“ Vâng, cô giáo Tần vừa mới tới năm nay. “ Học sinh đó trả lời:

“ Đúng thật rồi. “ Đám học sinh đại học đó hồ hởi: “ Không ngờ học tỷ của chúng ta lại dạy ở Nhất Trung ngay bên cạnh đấy, cứ tưởng là không bao giờ được gặp chị ấy nữa.”

“ Tốt quá, tôi rất nhớ chị ấy .”

Thời đó di động chưa có mấy, nếu không biết số máy nhắn tin, muốn tìm ai chỉ có cách hỏi từng người như vậy thôi.

Sau khi xác nhận được Tần Tây Trăn đang ở Nhất Trung, từ đó liền xuất hiện không ít người đợi ở cổng trường, hi vọng vào cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Trong đó có cả nhân vật phong vân ở học viện âm nhạc, khiến học sinh lớp lớn ở Nhất Trung nhận ra, "Ôi, kia là Vương Nhạc Nghị đấy, lớp nghệ thuật bọn mình từng tới trường họ bồi dưỡng, được xem anh ấy biểu diễn mấy lần."

"Hướng Khái Kỳ đúng không nhỉ, ban nhạc của anh ấy hay được mời tới sự kiện thành phố."

"Trương Quân Nhược hoa khôi khoa kèn sáo, chị ấy cũng tới tìm cô giáo Tần à?"

Đó là những học sinh học viện âm nhạc tới nghe ngóng tin về Tần Tây Trăn, rốt cuộc cũng được Tần Tây Trăn "tiếp kiến".

“ Đúng là tiếp kiến, mọi người không thấy, cô giáo Tần mời họ căn cơm ở quán Duyệt Tân Lai, bọn họ đều xúm xít quanh cô ấy, sùng bái cực ... Không nhận ra, cô giáo của chúng ta có tiếng như thế.” Giờ tự học buổi, có nữ sinh chứng kiến buổi ‘tiếp kiến’ đó hào hứng kể lại:

Bên ngoài trời tối rồi, đèn nê ông chiếu sáng cả phòng, giờ tự học buổi tối khá thoải mái, đôi khi giáo viên tới trông chừng, nhưng mà nửa buổi là đi mất rồi, thậm chí còn lười bảo lớp trưởng, lớp phó giám sát. Ở Nhất Trung vẫn có tính tự giác tối thiểu, học sinh làm bài tập, ôn tập, trò chuyện chỉ hạ thấp giọng xuống thì thầm, không để ánh hưởng tới người khác.

Hôm nay ồn ào hơn mọi ngày, đại khí vì nhìn thấy một mặt không tầm thường của Tần Tây Trăn.

Khi Tần Tây Trăn vào trường, mang tới cho người ta cảm giác là nữ sinh đại học xinh đẹp, chưa tiếp xúc nhiều với xã hội, rất thanh thuần. Hơn nữa cô luôn ôn hòa, trừ thích mặc đẹp là điều rất bình thường với cô gái trẻ thì rất ít gây chú ý, một cô gái ngoan hiền lành say mê âm nhạc, đó là ấn tượng chung của mọi người.

Nhưng mà thông qua thái độ sùng bái của học sinh Xuyên Âm Sơn Hải với cô, cùng với tin đồn vô số giải thưởng cô nhận được, gần như đảo lộn nhận thức mọi người.

Trình Nhiên thi thoảng chứng kiến một mặt "bạo lực" của Tần Tây Trăn, e đó mới là bộ dạng thật của cô ấy ở đại học.

Thời đó rất nhiều hỉ nộ ái ố đều rất trực tiếp đơn giản, đám học đệ học muội chuyên môn tới thăm Tần Tây Trăn, thuần túy là vì thích cô, không có tính toán gì.

“ Cô giáo Tần cực kỳ có phong phạm đại tỷ nhé, mọi người không thấy thôi, bọn họ ngồi quanh cái bàn tròn lớn, tất cả đều hướng về phía cô giáo Tần, hỏi thăm ân cần ... Cảnh đó không khác gì ở trong phim Bố Già. “ Một học sinh có sức liên tưởng phong phú miêu tả như thế:

Trình Nhiên nghe thấy luận điệu đó, tự nhiên liên tưởng cảnh Tần Tây Trăn ngậm sì gà, vắt chéo chân, chỉ huy đám đàn em ... Làm quái gì có chuyện đó được chứ.

“ Cho nên mới nói, cô Tần không như dáng vẻ bình thường đâu, bề ngoài ngoan ngoãn, có khi nội tâm nổi loạn đấy .” Quả nhiên bắt đầu có suy đoán lệch lạc:

“ Có khi từng tham gia băng đảng.”

“ Tham gia cái gì, cô Tần có mà làm trùm luôn.”

Kết thúc giờ tự học buổi tối, Trình Nhiên ngồi xe buýt đi cùng ánh đèn muôn nhà vạn hộ trở về, về tới nhà thì thấy có khách, mấy cán bộ trung cao tầng của công ty Phụ Long như Lý Minh Thạch đều có mặt, đang ở phòng khách cùng cha y bàn việc.

Từ Lan rửa hoa quả xong từ bếp đi ra thấy Trình Nhiên liền đưa cho y một quả táo.

Điền Phong thì không nói rồi, cũng là người nhìn Trình Nhiên lớn lên từ nhỏ, nên vui vẻ nói vài câu. Lý Minh Thạch là đồ đệ của cha y, lại không thân thiết mấy chỉ gật đầu chào.

Gần đây công ty Phục Long tuyển mộ nhân viên nghiệp vụ số lượng lớn, hai người này hôm nay tới cùng Trình Phi Dương thương lượng huấn luyện nghiệp vụ và phương hướng phân bổ.

Cảnh Trình Nhiên ngồi gặm táo nghe người lớn nói chuyện thi thoảng bài luận vài câu với Điền Phong mà nói đã không lạ gì nữa. Vì suốt mùa hè ông ta tới nhà cùng Trình Phi Dương bàn mưu tính kế thì vực dậy Hoa Thông thì Trình Nhiên luôn ở bên cạnh nghe, lại còn nói chen rất nhiều. Đến mức Trình Phi Dương đuổi về vẫn cứ nghe trộm rồi nói vọng ra ngoài, hết cách, Trình Nhiên liền thành thành viên ban cơ yếu của công ty Phục Long.

Lý Minh Thạch vốn là nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học Khoa kỹ Thành Đô, sau khi tốt nghiệp về Sơn Hải, vào công ty Hoa Thông, rồi theo Trình Phi Dương tới giờ, vẫn còn mang sự kiêu ngạo của trí thức cấp cao. Nghe Điền Phong cười ha hả vỗ vai Trình Nhiên nói "đừng coi thường nhé, chú nhóc này góp nhiều ý kiến hữu dụng cho công ty lắm", cũng chỉ coi là lời khách khí thôi.

Trình Phi Dương lúc này ở công ty đã công bố sách lược tấn công nông thôn, tuyển dụng và huấn luyện nhân viên nghiệp vụ quy mô lớn, công ty chuyển trục, ngay cả người làm kỹ thuật như Lý Minh Thạch cũng phải kiêm luôn phó tổng giám nhân lực, ngày ngày tiến hành phỏng vấn an bài nhân viên.

Nhân viên nhiều lên, mâu thuẫn trở nên nổi cộm, các cơ cấu cần phân chia lại, đối với một công ty mới đang dò dẫm tiền từng bước này mà nói, mọi người đang lúc cọ xát, hắn luống cuống chân tay.

Nhân viên mở rộng ra sao, thành lập phòng huấn luyện thế nào, làm thế nào mở rộng phòng ban vốn có, phát huy tác dụng nhân viên lâu năm dẫn dắt nhiên viên mới, làm sao động viên tính tích cực của mọi người, xuống nông thôn khổ như thế, làm sao để mọi người toàn tâm toàn vì đại sự công ty.

Nhưng bất ngờ các vấn đề phát sinh lại được giải quyết gọn gàng từng cái một.

Không có chấn động, không có va chạm, không có tranh giành hay đùn đẩy trách nhiệm, từng hạc mục triển khai, sau đó thực thi thuận lợi.

Trật tự cứ như ... trong quân đội vậy.

Hắn theo bên cạnh Trình Phi Dương học kỹ thuật bao năm, giờ mới nhận ra người thầy của mình không chỉ giỏi kỹ thuật, làm quản lý cũng rất có phương pháp.

Tuy cách thức có phần cũ kỹ, thậm chí quê mùa, chỉ là gặp gỡ vận động mọi người để tất cả cảm thấy mình không phải đi làm công mà đang tham gia một chuyện thay đổi thời đại.

Phục Long bây giờ giống như một đội quân, mặc dù nhìn thì trang bị không tốt, số lượng chẳng nhiều, quần áo lam lũ, nhưng bọn họ có niềm tin và sức mạnh nội tại, khiến họ đoán kết đồng lòng.

Ý thức hệ cũ trong cách thức quản lý mới, mặc dù hàng ngũ đôi chút xộc xệch, song tất cả nhìn về một phía.

Trình Nhiên trước kia từng ra sức xúi cha mình phải lập nên văn hóa của công ty Phục Long, coi công ty là tín ngưỡng, như vậy mới trải qua được giai đoạn khó khăn ban đầu. Còn nhớ cha y từng coi thường lý luận "trẻ con" của y, nói rằng nếu nói tới văn hóa công ty, có ai bằng những người trải qua thời đại sống bằng niềm tin như họ.

Không ngờ cha y làm được thật, cha y chẳng làm gì to tát cả, đem lại tinh thần cũ vào thời đại mới.

Trình Nhiên nghe bọn họ nói chuyện cũng không khỏi suy ngẫm về những thứ mà y coi lỗi thời không phù hợp nữa đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận