Trùng Nhiên

Chương 78: Cố lên ! (1)

Con số đếm ngược trên bảng đen của mỗi lớp cuối cùng biến thành số 0 rồi, không phải là đã tới ngày thi, mà là ngày cuối cùng học ở trường.

Kỳ thi đầu tiên quyết định cuộc đời của đám học sinh đang tới, trải qua bước này, coi như đã tiến bước đầu tiên vào thế giới người trưởng thành, học tập thành cuộc đấu tranh với vận mệnh.

Kết thúc tiết học cuối cùng, Trình Nhiên đeo cặp sách ra cửa hành lang. Thanh kiếm trung khảo treo lơ lửng trên đầu mọi người, khiến mỗi học sinh đều thấy áp lực ngột ngạt, cho dù là người vô tâm tới mấy cũng chẳng hẹn nhau đi chơi nữa, chỉ có những cặp đôi quyến luyến nắm tay nhau đi tản bộ trong trường. Cũng có vài học sinh mang theo máy ảnh chụp chung với nhau vài tấm làm kỷ niệm. Hoặc có nữ sinh cô đứng dưới bóng cây, mắt nhìn xa không biết nghĩ gì.

Khương Hồng Thược từ phương hướng lớp số 1 đi ra, hòa chung với học sinh tan học, cũng đã nhìn thấy Trình Nhiên rồi. Trình Nhiên đang định gọi thì có mấy nữ sinh đã xúm tới vây quanh cô.

Cho dù Khương Hồng Thược có tránh gây chú ý tới mấy cũng không mấy hiệu quả, vẻ đẹp của cô đã đủ rồi, thế nên vào lúc tốt nghiệp tới nơi, có nhiều học sinh muốn cô viết lại lời lưu niệm, hoặc chụp ảnh cùng gì đó.

Bị đám đông ngăn cách hai người, Khương Hồng Thược chỉ đưa mắt hỏi, Trình Nhiên nói: “ Về chung không?”

Du Hiểu tan học một cái phải về nhà học thêm ở lớp bạn của mẹ hắn rồi, vừa vặn Trình Nhiên có ý cùng Khương Hồng Thược ngồi xe buýt về. Rõ ràng chuyện xảy ra ở thao trường quá bất ngờ, xuất phát từ tâm lý rụt rè của thiếu nữ, Khương Hồng Thược né tránh Trình Nhiên là chuyện dễ hiểu.

Hôm nay thời khắc tốt nghiệp, cùng nhau đi về, vừa có ý nghĩ kỷ niệm, cũng là để phá băng quan hệ hai người.

Chỉ là đột nhiên có nam sinh lạ đi tới nói lời như thế, khiến mấy người bạn ở quanh Khương Hồng Thược quay đầu nhìn, đại khái là trong lòng đang nghĩ, cậu là ai chứ, dám hẹn về cùng Khương Hồng Thược như thế, mơ à?

Khương Hồng Thược vừa viết xong lưu bút cho một người bạn, nói: “ Không được rồi, cậu về trước đi, có người tới đón mình.”

Xấu hổ chưa? Nhưng mà chuyện này lại chẳng có tí xíu bất ngờ nào với lớp số 1.

Cậu nghĩ cậu là ai, trước đó có không biết bao nam sinh cực kỳ tự tin tới trước mặt Khương Hồng Thược, cuối cùng ra về mất hết hình tượng không hả? Có biết thậm chí một đống nam sinh còn chẳng dám gửi thư tình cho cô ấy không hả?

Anh bạn, hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ bị từ chối.

“ Ừ, được.” Trình Nhiên cũng hơi lúng túng, nha đầu này, vẫn trốn trong cái vỏ, hay là còn giận?

Hay là mình lỗ mãng quá, làm cô ấy hoảng sợ, dù rất chững chạc, tính cách tự nhiên cởi mở, song dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mười mấy, đoán chừng ngại ngùng ... Bị mình tập kích bất ngờ thế này, đã vượt ngoài phạm vi tiếp nhận của cô ấy.

Nhưng mà nghĩ lại cũng thật bất công ... Khi đó cô ấy nắm tay mình rất thuận tay, mà mình có giận đâu.

Trình Nhiên xoay người muốn đi.

Khương Hồng Thược đột nhiên lên tiếng: “ Hai giờ chiều mai ...”

“ Hả? “ Trình Nhiên dừng bước.

“ Nếu cậu không bận thì đến nhà mình, bọn mình cùng ôn tập.”

Xung quanh im phăng phắc, mấy học sinh nghe thấy lời này đều như điểm huyệt, tất cả đều cùng quay sang nhìn chằm chằm vào một tiêu điểm, không phải là Trình Nhiên, cảm giác đầu óc loạn cả rồi, tâm tình càng phức tạp ... Sao lại đổi ý bất ngờ thế?

Nhất là mấy nam sinh, làm bạn học mấy năm, nhà cô ấy ở đâu chúng tôi còn chưa biết, vậy mà sao bạn có thể mời người ta tới nhà, cùng ôn tập nữa ... Trong lồng ngực bọn họ đang vang vọng tiếng la hét từ vực sâu.

Còn nữ sinh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, có chút phấn khích nho nhỏ, biết mà, tốt nghiệp chính là ngày bí mật được bật mí ...

“ Được, trước khi tới mình gọi điện thoại.”

“ Ừ.”

Hai người giao lưu một câu đơn giản rồi chia tay ở hành lang.

Hoàng Khiêm vừa mới cầm cuốn sách đi ra khỏi lớp, chứng kiến cảnh này thất hồn lạc phách quay trở về.

Trong lòng ủy khuất lắm.

Có để cho người ta tốt nghiệp vui vẻ không hả?

.......... ..........

Kỳ nghỉ trước trung khảo bắt đầu, Trình Nhiên theo hẹn tới khu tập thể chính phủ, vị trí nhà của Khương Hồng Thược cũng dễ tìm. Trong ấn tượng của đám trẻ con khu tập thể Hoa Thông, hồng môn tiểu viện là một nơi thần bí, hiện giờ y gõ cánh cửa đó, tới gặp cô gái xinh đẹp như hoa thược dược.

Cha Khương Hồng Thược là vấn đề, hiện giờ chưa thể như đời sau lên mạng tra được thông tin cơ bản về ban lãnh đạo chủ yếu thành phố. Trình Nhiên chỉ có thể lục lọi báo chí, trang tin cũ, để tìm hiểu, nhưng trên đó khó mà thấy được cá tính của cha cô ấy.

Thái độ của người ta với mình rất bất thiện.

Trình Nhiên đi theo con đường quen thuộc, gõ cánh cửa sân màu đỏ, Khương Hồng Thược đi ra mở, cô gái mặc váy liền thân màu thoải mái, mép váy cao trên gối, khoe ra cặp đùi thon thả, đôi chân thanh tú rất đẹp, không gầy không béo, tỉ lệ vừa vặn.

Đẹp như con búp bê vậy, tâm hồn Trình nhiên như bị kéo cả vào đó.

Cơ mà đó là váy hay quần nhỉ, nhìn chân váy thì đúng là váy, nhưng giống quần, Trình Nhiên bất giác nhìn thêm lần nữa.

Khương Hồng Thược thoáng đỏ mặt, cô theo thói quen mặc hơi thoải mái quá, cái váy hơi ngắn, nãy giờ bị nhìn hai lần rồi, toàn nhìn đùi người ta, đồ biến thái.

Trình Nhiên mà biết cô nghĩ gì, chắc chắn ôm đầu kêu oan.

Hai người đi vào, không thấy bóng dáng cha Khương Hồng Thược đâu.

Nơi này là tiểu viện độc lập, không rộng nhưng bố trí tinh xảo, pha chút phong vị của viên lâm Tô Châu, ao nước, cây cối, đường nhỏ rải đá, đều mang tới cảm giác dễ chịu cho người bước chân vào. Trong nhà trang hoàng rất bình thường, đồ gia dụng gỗ kim, tường treo tranh họa, dù gì cũng là nhà chính phủ, có tiêu chuẩn cả. Song có không ít dấu vết có một thiếu nữ hoạt bát sống nơi này, những vật trang trí xinh xắn lấp lánh, rất nhiều chậu hoa nhỏ rồi heo đất hoạt hình.

Câu đầu tiên của Trình Nhiên là:” Cha bạn đâu?”

“ Đi làm. “Khương Hồng Thược cúi người lấy cho Trình Nhiên đôi dép đi trong nhà: “ Không muốn gặp phải cha mình thì mỗi chiều tới đây, về tầm 5 giờ là được.”

Nói gì vậy, làm như yêu đương vụng trộm ấy, có biết khiến người ta kích thích lắm không?

Cơ mà vừa rồi Trình Nhiên thấy mình đeo cặp vào nhà Khương Hồng Thược, lấm lét ngó quanh, đúng là giống làm mấy chuyện bất chính thật ... Tự an ủi bản thân, người trùng sinh cũng đâu phải có nghĩa là chuyện gì cũng trải qua rồi.

Có loại tâm trạng kích thích Trình Nhiên, trong ngôi nhà mang mùi thơm quen thuộc của Khương Hồng Thược, khiến y vừa xa lạ vừa thân thuộc.

Khương Hồng Thược đã dọn dẹp bàn ăn trước rồi, cô đặt cái cốc màu lam nhạt lên bàn:” Cậu dùng cốc này mà uống nước.”

Trình Nhiên chú ý cái cốc mới tinh, làm bằng sứ, mang màu lam hải dương, cốc của Khương Hồng Thược màu phấn hồng in hình Chó Scooby, cha cô ấy có cốc trà lớn bằng gốm đen ... Cái này chuyên môn mua cho mình rồi.

Nhưng vì sao cốc của bạn là Scooby, còn mình là Shaggy xấu xí, đã thế vẽ cái mũi còn như mõm lợn ... Có phải bạn cố ý chọn hình này không?

Khương Hồng Thược rất nghiêm túc, không tán gẫu, không để lãng phí thời gian, lấy giấy bút ra:” Nào, lấy vở ra, kỳ nghr này mỗi môn đều được phát hai tới ba đề thi, đều là đề thi trung khảo các năm trước. Mình đã xem rồi, tri thức hẳn là tương đối toàn diện, chúng ta phân phối tốt thời gian có thể hoàn thành hết. Cậu mỗi ngày ở nhà làm hai đề, tới chỗ mình cùng làm một đề, sau đó thời gian còn lại đối chiếu đáp án với nhau ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận