Trùng Nhiên

Chương 131: Đáp án là bao nhiêu. (2)

Dương Hạ đã khôi phục trạng thái bình thường rồi, ngẩng đầu kiêu ngạo nói rất đường hoàng: “ Là lớp phó đồng thời là bạn cậu, mình có nghĩa vụ và trách nhiệm phải nhắc nhở cậu. Cao trung và sơ trung khác nhau, kiến thức liên quan chặt chẽ, bỏ qua một bài không rõ sẽ ảnh hưởng lớn sau này. Ví dụ hôm qua có đề bài về vận động viên nhảy dù biểu diễn bung dù ở độ cao thấp, thời gian rơi từ trên không.”

Trình Nhiên thừa nhận: “ Ồ, đề đó đúng là hơi khó đấy.”

“ Chứ còn gì nữa, bài tập phải do mình giải được mới tốt, nếu đợi giáo viên công bố lời giải thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, cậu hiểu cách giải nhưng nó không biến thành kiến thức thực sự của cậu.”

“ Đáp án là 8,6 giây.”

“ Hả?”

“ Thì thời gian từ lúc vận động viên bung dù cho tới rơi xuống đất là 8,6 giây. “ Trình Nhiên lặp lại câu trả lời:

“ Xì, mình tính ra là 9.3 giây, cậu tính thế nào? “ Dương Hạ bĩu môi:

“ Do bạn tính sai khoảng cách lúc bung dù rồi, ban đầu mình cũng tính ra là 9.3 đấy, nhưng mình liền nhận ra ở đó có cái bẫy nho nhỏ …”

Xe tiếp tục đi, bỏ lại những hàng cây, con đường nhỏ, căn nhà thấp lè tè ở phía sau, qua mỗi trạm lại có thêm nhiều học sinh lên xe.

“ Có phải Dương Hạ kia không?”

“ Ừ đúng rồi, gần đây Tống Thời Thu hay hỏi về cô ấy.”

Có nam nữ thì thầm bàn tán, nhìn về phía Dương Hạ.

Tống Thời Thu là nhân vật đang nổi lên gần đây ở nam thứ nhất cao trung Nhất Trung, thậm chí về mức độ độ yêu thích còn vượt lên Tề Thịnh. Một nam sinh như vậy chú ý tới một cô gái, tất nhiên khiến người ta tò mò, mà Tống Thời Thu lại hoàn toàn không hề che giấu sự hâm mộ với Dương Hạ.

Vốn có nhiều nữ sinh khó chịu, lòng còn nghĩ Dương Hạ là cái thá gì chứ, chưa nghe thấy bao giờ ... Nhưng khi giữa giờ hoặc tan học nghe ngóng bạn bè tới nhìn Dương Hạ, sau đó mất luôn tự tin.

Dương Hạ xinh đẹp, là hoa khôi lớp số 9, điểm thi đạt tới gần mốc 700, nghe nói thời sơ trung luôn cạnh tranh vị trí số một số hai trong lớp, không chỉ thế, múa hát cũng giỏi, lại còn chơi thể thao không tệ, con nhà người ta trong tuyền thuyết là đây chứ đâu.

Còn Tống Thời Thu, điển trai này, chơi bóng rổ siêu giỏi này, thành tích có vẻ không kém. Nhất là lên cao trung rồi, đám học sinh đã biết để ý gia cảnh người khác, ở mặt này Tống Thời Thu rất ưu việt, có người cô làm việc ở bộ ủy ban TW. Bạn cũ của Tống Thời Thu còn nói, hắn ở trong biệt thự hai tầng, cha mẹ đều thành đạt, mục tiêu đại học của hắn là Thanh Hoa, Bắc Đại.

Muốn hay không cũng phải thừa nhận, người ta là trai tài gái sắc, một đôi người ngọc không thể hợp hơn.

Học sinh lớp số 7 coi Dương Hạ thành bạn gái của Tống Thời Thu rồi, tóm lại ai cũng nghĩ, chuyện này chắc tới chín phần mười, trong tiết thể dục học cùng lớp số 9, khi bóng bay sang, có người còn gọi "chị dâu, cho xin quả bóng."

Bây giờ trong xe cũng có giọng điệu như thế, cắt ngang cuộc thảo luận về bài tập giữa Trình Nhiên và Dương Hạ.

Người nói có vẻ như cũng muốn để Dương Hạ nghe thấy, hoặc là có ý đồ cảnh cáo nam sinh mù mắt ở bên cạnh cô. Cho nên nói rất lộ liễu, chẳng che giấu gì.

“ Người Tống Thời Thu coi trọng đấy ...”

“ Không chạy được đâu ... Thằng Tống Thời Thu đó mắt chuẩn như ném rổ ấy.”

Trên xe ồn ào, nhưng những giọng nói như thế vẫn truyền vào tai Dương Hạ.

Cô rất khó chịu, thường ngày ngay cả với cô bạn thân từ nhỏ như Liễu Anh, Diêu Bối Bối còn không muốn thảo luận chuyện này nữa là nghe người ngoài nói ra nói vào.

Khi xe buýt tới trạm gần trường đỗ lại, Trình Nhiên và Dương Hạ cùng xuống xe, vẫn sóng vai tới trường, chỉ là Dương Hạ trầm mặc hơn hẳn, đến tận khu phòng học cô mới nói: “ Chuyện đám người kia nói không có đâu, cậu đừng tin. “

Sau đó không cho Trình Nhiên kịp phản ứng gì đó nhanh chân chạy trước lên cầu thang rồi.

Trình Nhiên tất nhiên là không tin rồi, ai hiểu Dương Hạ như y chứ? Dương Hạ đâu phải là cô công chúa ngồi trong lâu đài đợi hoàng tử bạch mã của mình tới đón. Cô ấy đích thực là công chúa, nhưng là loại công chúa cưỡi chiến mã kìa tung hoành sa trường kìa.

Cái tên Tống Thời Thu đó nếu biết khôn thì đừng bao giờ tới bày tỏ, nếu không hắn sẽ đón nhận cơn thịnh nộ của Dương Hạ ở mức cao nhất.

“ Tổng hợp quá trình phân tích phía trên, chúng ta có thể tính ra được, khi vận động viên bung dù ở độ cao 99 mét, thời gian chạm đất là 8.6 giây. “ Giáo viên vật lý Trịnh Tây Thành đặt phấn xuống, quay đầu hỏi cả lớp: “ Các em giơ tay tôi xem, rốt cuộc bao nhiêu người làm đúng bài này?”

Trong lớp có học sinh bắt đầu xoay trái xoay phải, đó là học sinh thử giải bài này mà không cách nào làm được, đang xem ai làm được không?

Lý Đức Lợi giơ tay đầu tiên, chuyện này không bất ngờ, cậu ta vốn có điểm trung khảo cao nhất mà, nếu ngay cả cậu ta mà cũng không làm nổi thì khả năng là đề sai. Sau đó là Trình Thu Anh, người số một rồi người số hai.

Trịnh Thu Anh giơ tay lên còn nhìn Lý Đức Lợi, Lý Đức Lợi mỉm cười, rất có ý vị "anh hùng trọng anh hùng".

Sau đó lần lượt có người giơ tay, có người trong top mười, cũng có vài người ngoài top 10, tổng cộng là 13 người, ai nấy đều có vẻ mặt vinh quang.

Còn Lý Á Siêu thành tích trung khảo đứng thứ tư trong lớp lại không làm đúng, ngồi im lặng cúi đầu xuống nhìn vở bài tập mở rộng.

Dương Hạ quay đầu xuống nhìn Trình Nhiên ngồi cách mình một bàn.

Trình Nhiên không giơ tay.

Cậu ta đang hí hoáy viết cái gì đó, thi thoảng ngẩng đầu lên xem giáo viên giảng bài, nhưng hình như căn cản không nghe giảng vậy.

Rốt cuộc cậu ấy ẩn giấu bao nhiêu thứ nữa đây?

Kết thúc tiết học, Du Hiểu viết xong đưa Trình Nhiên: “ Xem hộ tao.”

Trình Nhiên nhận lấy, cầm bút bi bấm ba màu, bấm màu mực khác mực viết của Du Hiểu, đọc lướt qua một lượt, sau đó khoanh lên vở của hắn:|” Mày xem này, đây chính là chỗ làm mày bị bí đấy, mày nên hiểu cách khác, tao ví dụ nhé trước tiên bỏ đi yếu tố lực cản không khí ... Thế này, mày xem, có phải dễ hiểu hơn không?”

Từ khi Du Hiểu biết Trình Nhiên mỗi ngày lên lớp làm gì, hắn chỉ biết lè lưỡi, chơi kiểu đó hắn không theo nổi, có điều chuyện ấy cũng kích tính tâm tính của Du Hiểu.

Hai thằng từ bé lớn lên cùng nhau, trước kia còn từng cùng vì một số vấn đề khoa học trẻ con mà cãi nhau đỏ mặt tía tai, nói tới sở thích tính tính tuy không giống nhau nhưng lại rất hợp nhau.

Bởi thế không có cái chuyện vì bạn mình đột nhiên vượt mặt mình mà tỏ ra khó chịu, xa lánh. Tất nhiên là Du Hiểu cũng có ghen tỵ, cũng so bì, song cũng vì thế mà bắt đầu dốc sức đuổi theo, không muốn tụt hậu lại quá xa. Thêm nữa chơi phải có bạn, hai thằng cùng muốn chơi mới chơi được, một thằng học thì tất nhiên thằng còn lại chẳng thể chơi một mình, bất tri bất giác chăm chỉ hơn.

Đôi lúc Du Hiểu cũng sinh ảo tưởng, nếu như mình học theo Trình Nhiên, liều mạng làm bài tập, thức khuya dậy sớm củng cố bản thân, nói không chừng đột nhiên hôm nào đó đột phá hai mạch nhâm đốc, sau đó giống được lão hòa thượng 180 tuổi trút hết công lực vào người, đạt tới trình độ gặp thần diệt thần, gặp phật giết phật.

Chỉ là mỗi sáng Trình Nhiên dậy sớm rủ hắn chạy theo thì được ba buổi là Du Hiểu bỏ rồi, hắn nói là hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ mới dài người ra.

Móa, nó tưởng nó là trẻ 3 tuổi hay sao mà ngủ cho dài người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận