Trùng Nhiên

Chương 416: Học sinh ngoan.

Nữ nhân mới đầu giới thiệu là phó tổng giám đốc của Công ty đầu tư Hâm Long được gọi là Chị Lý dẫn Tần Thiên và mẹ cô tới đại sảnh nhà khách. Nơi đó có một nhà sách, bảo Tần Thiên ở đó xem sách, nhưng cô làm gì có tâm tình nào để đọc sách chứ, suốt cả chặng đường đi trò chuyện cũng nhạt nhẽo vô vị.

Còn cùng lúc đó ở gian phòng khác trong nhà khách, cha Tần Thiên bị mấy kẻ giữ chặt chân tay, chùm chăn lên người đấm đá.

Đó là thủ đoạn đòi nợ thường dùng của Lôi Vĩ, cách chăn đánh người, khiến người ta đau đớn, nhưng không để lại dấu vết rõ ràng trên da thịt, như thế khi đi kiểm tra thương tích không cách nào lấy làm chứng cứ.

Cha Tần Thiên là nhân vật có vai vế trong xã hội, lúc này bị mấy thằng lưu manh đánh đập chửi bới không dám phát ra tiếng kêu quá lớn.

Còn Tần Thiên và mẹ cô từ đầu tới cuối ở cùng nữ nhân kia trò chuyện.

Cha Tần Thiên không biết tình hình vợ con thế nào rồi, đau đớn một lo sợ mười, lời của Lôi Vĩ đầy ám chỉ, con hắn xinh đẹp như thế, rơi vào tay đám súc sinh này, không biết bị dày vò thế nào, cuối cùng phải đồng ý gật đầu ấn ngón cái vào tờ giấy vay tiền mới.

Lôi Vĩ ở ngoài hút thuốc được thủ hạ báo cáo mới đi vào, vỗ vai cha Tần Thiên như người bạn cũ: “ Không sao đâu, về đi ... Lão Tần, chúng ta là bạn bè cả mà, tờ giấy vay tiền mới này tôi không vội đòi, cho anh vay tiền là để anh có cơ hội vực dậy. Nhưng mà đừng có chơi trò lá mặt lá trái như trước, bảo anh làm đơn đặt hàng cho ai, anh làm cho người đó, chẳng phải đơn giản sao? Giờ rất nhiều nhà máy không dám làm việc cho Phục Long nữa rồi, chẳng bằng từ chối ngay từ đầu. Tôi không ép anh trả tiền, lại còn tiếp tục cho anh vay, giúp anh tránh khỏi khuynh gia bại sản, thế là chí tình chí nghĩa rồi phải không?”

Cha Tần Thiên lúc này mặt mày có vài vết bầm, giọng khàn đặc: “ Lãi suất cao thế này, mấy năm tới chẳng phải tôi làm không công cho anh à?”

“ Sao có thể nói như vậy được. “ Lôi Vĩ cười lớn: “ Lão Tần à, Lão Tần, cho vay nặng lãi là phạm pháp đấy, tôi không làm cái chuyện đó. Chúng tôi cho vay tiền dân gian, có khoản thế chấp lớn, hơn nữa không phải đơn thuần là cho vay, mà đây là hợp tác đấy chứ. Lão Tần, nghĩ thoáng một chút, số tiền anh nợ tôi trước đó đủ khiến anh phải bán nhà máy trả nợ rồi, nhưng Lôi Vĩ tôi là người coi trọng tình cảm, không khiến anh rơi vào cảnh đó. Chà, vợ con anh đều xinh đẹp như thế, nhất cô bé Tần Thiên, dậy thì thật tốt, đang tuổi đi học đẹp đẽ vậy, nếu mà lưu lạc đầu đường thì tôi cũng không đành lòng. Cho nên nghĩ thoáng chúng, vào lúc quan trọng tôi giúp anh, tương lai anh giúp tôi. Được rồi, hôm nay chắc anh mệt rồi, vợ con anh còn đang đợi, tôi sai người đưa nhà anh về.”

Cha Tần Thiên căm hận nhìn kẻ rõ ràng muốn kéo sập nhà máy của mình, lại làm ra vẻ người tốt, tròng thêm thừng lên người mình, ép mình tương lai phải làm trâu làm ngựa cho hắn, nhưng nghĩ tới vợ con, chỉ đành nghe theo, dù biết cả đời không thoát khỏi đám người này.

Tần Thiên đang lo âu chờ đợi thấy cha mình mặt bầm tím xuất hiện, cô che miệng không cho bản thân khóc, tới dìu cha mình, cha cô còn liền tục nói không sao cả, mọi chuyện ổn rồi.

Đứng trong gian phòng cửa sổ sát trần, Lôi Vĩ nhìn theo chiếc xe đưa ba người nhà Tần gia rời đi, quay lại nói với Vương Lập Cương:” Giờ thì xong rồi đấy, chỉ cần tôi nói một câu thôi, không một nhà máy nào ở Thành Đô dám tiếp tục nhận đơn đặt hàng của Phục Long nữa, chắc chắn Phục Long sẽ phải đàm phán với các nhà máy ngoài để tránh khỏi vi phạm hợp đồng, đến lúc đó làm sao duy trì được giá thành.”

Vương Lập Cương ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế sô pha, tay ôm eo một người mẫu nép vào lòng hắn chẳng khác gì thú cưng: “ Vĩ ca làm việc sao tôi chẳng yên tâm, có điều hôm nay tôi tới có tin tức tốt.”

Lôi Vĩ quay đầu lại, không ngại cô người ngoài bên cạnh, hỏi: “ Tin tức tốt gì thế, có đáng để chúng ta uống vài chén không?”

“ Đánh rắn là đánh dập đầu, tôi sai người tới Sơn Hải điều tra, không tra thì thôi, anh biết tôi tra ra cái gì không? “ Vương Lập Cương cười gằn: “ Anh có biết, Trình Phi Dương có đứa coi trai khá lắm không?”

Lôi Vĩ có chút hứng thú: “ Ồ, cũng lăn lộn khá lắm à?”

Là người từ hai bàn tay trắng làm nên "sự nghiệp" lớn như thế này, Lôi Vĩ tuy giờ dần chuyển hình sang làm ăn chính quy hơn, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất nhiều việc, còn nhớ cái giang hồ đẫm máu kia. Khi đó hắn chưa phải là lão đại như bây giờ, nhiều năm trước có một nhân vật gọi là "Tiểu kim cương" tung hoành Tân Huyện, đó là căn cứ địa đầu tiên của hắn.

Hai bên vì tranh giành địa bàn mà chém giết thảm khốc, tối hôm đó Lôi Vĩ cuối cùng trả cái giá bảy huynh đệ bị chém, một đứt tay, giành lấy địa bàn. Về sau chứng minh, tên Hoàng Binh đứt tay đó là người trung thành nhất với hắn, nếu như cái tay mà bình thường, chắc chắn vượt qua cả hai đại tướng đắc ý nhất của hắn hiện này là Lô Hiểu Đông, Cừu Tĩnh.

Cuối cùng tên "Tiểu kim cương" Đỗ Nhạc vốn hoành hành một thời bị bọn chúng bao vây trong cái ngõ ngập ngụa mùi máu.

Lôi Vĩ không tham gia vào việc đó, theo Hoàng Binh kể, nhát đao cuối cùng của hắn chém xuống, Đỗ Nhạc dựa lưng vào tường từ từ ngồi xuống, mắt trước chết không khép lại nổi, sau lưng mười mấy nhát chém bôi đỏ cả tường.

Nhìn lại năm xưa, Đỗ Nhạc cũng được coi là nổi bật trong lớp trẻ tuổi rồi, có kiến thức có can đảm, dám làm dám liều, nếu còn mạng tới bây giờ thì cũng không kém hắn, nhưng đã là chuyện cũ rồi.

Lôi Vĩ còn nhớ hạng mục Chu Loan năm xưa của mình, một đám cư dân đương địa sắp bị giải tỏa nhưng tham lam vô độ, tạo thành một băng nhóm, cầm đầu cũng là một thanh niên, tới muốn đàm phán với hắn, đôi mắt kiên quyết tàn nhẫn lắm. Về sau nghe nói khi đối phương bị dìm xuống sông, không ngừng khóc lóc cầu xin, tin truyền tới tai hắn, hắn cũng bùi ngùi.

Những thứ này hắn đều đặt mình ngoài cuộc, cùng lắm là "sau đó nghe kể mà thôi".

Còn có rất nhiều người, khi khai thác cát, khi lập chợ vật liệu, đối thủ của hắn đa phần đều trẻ lắm, cho nên khi nghe nói tới con trai của Trình Phi Dương, Lôi Vĩ không khỏi nhớ tới những đối thủ cũ.

“ Không không, không lăn lộn giang hồ. “ Vương Lập Cương vỗ vỗ mông cô người mẫu, bảo ra ngoài, cô người mẫu hôn chụt một cái mới ngúng nguẩy bỏ đi: “ Thằng nhóc đó khi ở Sơn Hải được giải thưởng, bây giờ là học sinh Thập Trung, hay gọi là học sinh ưu tú đấy, nơi mà trừ khi là quan hệ cứng tới cán bộ lãnh đạo thực quyền cấp tỉnh sở, nếu không thì phải dùng bản lĩnh thi vào.”

Lôi Vĩ bật cười: “ Anh trêu tôi à? Một con mọt sách sao?”

Vương Lập Cương lắc đầu: “ Trước kia thằng nhóc đó học ở trường trung học hàng đầu Sơn Hải, thành tích đứng đầu trường, sau thi vào Thập Trung, ở Công ty Phục Long, không ai là không biết chuyện này. Nhưng thành tích chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng là tôi có một người bạn, giám đốc tập đoàn Xuyên Nam. Chuyện này phải nói tới quán cà phê nổi tiếng nhất Thành Đô bây giờ, khi bọn họ chuyển nhượng tòa nhà cho đối phương, nghe nói đối phương chưa tròn 18 đã làm đại biểu pháp nhân cho cái tòa nhà đó, anh đoán đó là ai.”

Lôi Vĩ hứng thú tăng mạnh: “ Á à, đừng nói là con trai của Trình Phi Dương đấy nhé?”

Vương Lập Cương vỗ vỗ tay, nửa người ngả ra sau dựa vào lưng ghế sô pha: “ Khi ký hợp đồng còn có người Phục Long ở bên làm cố vấn, anh nói xem Trình Phi Dương phải chiều chuộng đứa con này đến mức nào chứ? Cho hẳn tiền làm cái quán cà phê như thế, chắc chắn là cục vàng, cầm trên tay sợ rơi, ngậm vào miệng sợ tan. Vĩ ca, Trình Phi Dương đụng vào Lô Hiểu Đông, chỉ phá mấy nhà máy của chúng chẳng qua là có qua có lại, nhưng vẫn chưa đủ, với Trình Phi Dương mà nói, chỉ tổn thất chút tiền mà thôi. Trước kia không biết điểm yếu Trình Phi Dương ở đâu, giờ biết rồi.”

Lôi Vĩ mở tủ lấy một chai rượu tây ra: “ Ha ha ha, tin vui này đúng là phải uống vài ly rồi, ái chà chà, học sinh ngoan à, vui đây, tôi rất thích chơi đùa với mấy đứa học sinh ngoan.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận