Trùng Nhiên

Chương 742: Đốt lên một ngọn lửa!

Từ khi Hội Thiên Hành bắt đầu công bố tổ chức cuộc thi, bọn họ cho một tuần để các đội tham gia chuẩn bị, sau đó sẽ triển khai cuộc thi ở lầu bát giác khoa vi tính. Thưởng lớn quả nhiên chẳng thiếu dũng phu, riêng báo danh tham gia có gần 400 người, hai mươi mấy đội ngũ.

Nội dung thi tài bao gồm, thiết kế vi mạch, thiết kế hệ thống, thiết kế bản đồ, phân biệt thật giả, ban giám khảo là giáo sư thuộc các chuyên ngành liên quan, vì thế mà mấy tờ báo hay tin chạy tới nghe ngóng, không ngờ lại gặp Vương Ngọc Lan, bà chị oan gia của Tạ Phi Bạch.

Tập đoàn báo thương mại của Vương Ngọc Lan năm nay mở tuần san Báo cáo kinh tế, nhắm vào hoàn cảnh lớn là giới tài chính đang nổi lên trong nước, địa điểm đặt ở Nam Châu.

Vương Ngọc Lan vì lần trước phỏng vấn Trình Phi Dương tuy một trận thành danh, đồng thời cũng khiến lãnh đạo có ý đồ với cô khó chịu, cô tranh thủ cơ hội này chạy tới tham gia thành lập tuần san mới tinh này cho khuất mắt. Với lại nhà cô vốn ở Nam Châu, vậy là một công đôi việc, lần trước chiếc Lexus mà Tạ Phi Bạch lái chính là của nhà cô.

Hôm nay tới hiện trường cuộc thi, Vương Ngọc Lan liền gặp Trình Nhiên, hai người chào hỏi nhau.

Trải qua một hồi bị xã hội mài rũa, tính cách Vương Ngọc Lan thuần hơn không ít, hôm nay mặc bộ trang phục công sở trắng tinh, mái tóc ngắn gọn gàng, giày da màu đỏ, bắt mắt hết sức: “ Phi Bạch suốt ngày lái xe của mẹ tôi đi mất, mẹ tôi mềm lòng bảo nó đi học không có xe không tiện, rốt cuộc nó làm cái gì? Nó hay tới tìm cậu, cậu biết không?”

Trình Nhiên biết Tạ Phi Bạch từ nhỏ sống dưới áp lực của bà chị này thành ám ảnh tâm lý, nào dám nói nhiều: “ Không, không, bọn em gặp nhau chỉ đi ăn hoặc nói chuyện học tập thôi, không có gì đặc biệt.”

Vương Ngọc Lan nheo mắt: “ Không phải cậu che giấu gì cho nó chứ?”

Trình Nhiên nén cười, hai chị em này "quan tâm " nhau rất đặc biệt: “ Không thật, bây giờ Phi Bạch khác trước nhiều lắm, trưởng thành hơn nhiều, chị không nên lấy ánh mắt cũ nhìn cậu ta.”

“ Tôi cho rằng bản chất một người nhiều thứ không thay đổi được. Thôi được, kệ nó, hôm nay tôi tới đây là vì cuộc thi thiết kế vi mạch của trường cậu, tổ chức lớn lắm, trường cậu gần đây cho mấy hoạt động rất gây chú ý, nói không chừng mấy năm sau tạo thành hiệu ứng kinh tế xã hội đấy. “ Vương Ngọc Lan lên lớp dạy bảo: “ Nên cố gắng học cho tốt đi.”

Trình Nhiên thừa biết cô đang nói cái gì, nói ra lần này báo chí chú ý tới hoạt động ở Đại học Trung Nam là nhờ Trần Dược, nhờ hạng mục quốc tâm khiến trường họ luôn thành tiêu điểm, bất kỳ hoạt động nào trong trường cũng sẽ được chú ý hơn thường lệ.

Vương Ngọc Lan tình cờ gặp Trình Nhiên, chỉ nghĩ y tới giúp đỡ ở hội trường, nói vài câu rồi chạy đi phỏng vấn lãnh đạo, tiến hành cập nhật một số tri thức, tất cả phòng viên sẽ được đưa tới cùng một căn phòng, giảng giải vài kiến thức chuyên ngành tương quan, không phổ cập có khi không biết mình đang đưa tin về cái gì, khó tránh khỏi sai sót.

Trong phòng báo chí lâm thời, Thạch Gia Huân thấy phóng viên đăng ký tham dự đều đã tới đủ, bảo mọi người ngồi xuống, nói: “ Nội dung hôm nay do chủ tịch Hội Thiên Hành, giảng giải cho mọi người vì sao lại tổ chức cuộc thi này.”

Các phóng viên trước khi tới đây tất nhiên tìm hiểu qua một số thông tin, biết đây là hoạt động của hiệp hội trong Đại học Trung Nam.

Trình Nhiên đi vào, mặc đồ thể thao thẫm màu, không quá chính thức, không không tạo cảm giác xuồng xã, bật máy chiếu lên, không nói mấy lời xã giao dông dài, đi thẳng vào vấn đề, nói quốc gia ở lĩnh vực tương quan lạc hậu, không đủ sức theo đuổi các quốc gia phát triển, đây là nỗi đau dân tộc, bởi thế Đại học Trung Nam mở cuộc thi này, kích hoạt năng lực sáng tạo của sinh viên.

Đám phóng viên vừa gật gù lắng nghe vừa ghi chép nhanh, trước đó còn lo sẽ có nhiều kiến thức chuyên môn khó tiếp thu ngay, không ngờ cậu sinh viên này trình bày hết sức đơn giản dễ hiểu. Không dùng thuật ngữ cao siêu, giúp mọi người nhanh chóng nắm bắt cả tinh thần cuộc thi lẫn tình hình chung trong nước, ai nấy thầm khen không đơn giản.

Cuối cùng Trình Nhiên nói: "Cuộc thi hôm nay có lẽ còn nhiều va vấp, tổ chức còn vụng về, người dự thi còn non nớt, nhưng chỉ cần tiếp tục phát triển, tôi tin một đốm lửa cũng có thể thiêu cháy thảo nguyên.”

Tiếp đó nhiều phóng viên đưa bút lên ra hiệu muốn hỏi, buổi phổ cập kiến thức này dự kiến diễn ra trong 45 phút, Trình Nhiên chỉ cần 20 phút hoàn thành rồi, nên thời gian giành cho hỏi đáp cũng nhiều hơn.

Chỉ là trong quá trình đó, Vương Ngọc Lan lại không hỏi bất kỳ một câu nào.

Quả nhiên sau đó, Trình Nhiên vừa ra ngoài bị Vương Ngọc Lan tóm gọn kéo đi, các phóng viên khác tròn mắt ngạc nhiên.

Trình Nhiên biết không thoát, giơ tay đầu hàng: “ Được, được rồi chị muốn hỏi gì thì hỏi đi, người ta đang nhìn kìa.”

Thái độ đó làm Vương Ngọc Lan rất hài lòng, lấy bút và sổ tay ra, mặt háo hức như nhìn thấy mồi ngon: “ Mới năm thứ nhất đã làm chủ tịch, lại còn tổ chức hoạt động lớn thế này, không tầm thường, cảm giác thế nào?”

“ Riêng dựa vào hiệp hội là không được, còn có khoa ủng hộ, nhà trường bật đèn xanh, chúng tôi chỉ là người khởi xướng ... “ Trình Nhiên thấy Vương Ngọc Lan trừng mắt lên thì cười khổ: “ Chị hỏi sao thì tôi cũng chỉ có thể trả lời như thế, hoạt động này làm tôi đắc tội không ít người trong trường rồi, còn bị cảnh cáo nội bộ, thế nên giờ mọi thứ phải quy củ, không thể nói lung tung. Ít nhất chuyện danh tiếng phải chia sẻ nhà trường một ít, chị đừng tập trung vào tôi, tập trung vào cuộc thi ấy.”

“ Coi như cậu nợ tôi một buổi phỏng vấn riêng, tôi đòi nợ sau. “ Vương Ngọc Lan thay đổi câu hỏi: “ Mục đích thực sự của cuộc thi này là gì, tôi biết chưa từng có cuộc thi tương tự, không cho phép trả lời qua loa.”

“ Được, tôi cũng cần báo chí giúp đỡ tuyên truyền tạo sức ảnh hưởng mà. Như tôi đã nói, mục đích là để thêm nhiều người hứng thú với lĩnh vực này, thêm nhiều người tham gia nghiên cứu tìm hiểu, như thế mới có thể tạo ra hiệu ứng hội tụ nhân tài, thu hút được chính sách và đầu tư. Ngay cả trong Đại học Trung Nam, nhân tài tương quan cũng rất thiếu, cho nên kỳ thực cuộc thi này không coi trọng tác phẩm, đề cao hứng thú, phát hiện ra người có thiên phú và ý tưởng độc đáo.”

“ Hiểu rồi, cho nên lúc nãy câu trả lời của cậu với đám phóng viên trong kia luôn nâng cao quan điểm, cậu định tạo ra cảm giác nguy cơ?”

Trình Nhiên không tán đồng: “ Chị còn chưa hiểu rồi, nguy cơ là có thật, quốc gia lạc hậu là thật, việc lớn có văn kiện số 18 làm, còn chúng tôi làm từ việc nhỏ.”

Vương Ngọc Lan nhìn Trình Nhiên nghiền ngẫm: “ Vậy tôi có thể hiểu đây chỉ là bước đầu, nếu hiệu ứng khả quan, cậu sẽ mở rộng ra các trường đại học khác, sau đó tiến tới phạm vi toàn quốc, nối liền hoạt động này thành một, trở thành hệ thống giải thưởng phải không?”

Trình Nhiên giơ ngón cái, bà chị này của Tạ Phi Bạch khứu giác mẫn cảm lắm.

Vương Ngọc Lan gật sổ tay lại mỉm cười: “ Yên tâm, tôi biết phải viết thế nào rồi ... Mà này, nhớ, cậu nợ tôi một bài phỏng vấn nghiêm túc đấy.”

Đúng như lời Trình Nhiên nói, đưa ra một mức thưởng cao như vậy, hoàn toàn không phải vì muốn tìm ra kỹ thuật nổi bật đột phá nào đó, y muốn dựng lên một hình tượng, một cái ao để xuất hiện thêm nhiều con cá nhảy vào so tài, tìm kiểm ngọc thô có thể mài rũa.

Tất nhiên là y cũng có lòng riêng, số nhân tài này chọn ra để đưa vào Hán Vũ, CQ và Liên Chúng.

Cuộc thi này cũng là một kinh nghiệm, từ quy trình thao tác, hợp tác truyền thông, tổ chức hiện trường, đều có thể áp dụng cho sau này.

Đây cũng là một phần chiến lược liên kết giữa công ty và nhà trường mà Trình Nhiên vạch ra, lấy cuộc thi làm trung gian, từ đó càng dễ tìm kiếm điều phối nhân tài, đồng thời còn giúp tuyên truyền chế độ và phúc lợi của công ty, giải quyết vấn đề đầu ra cho nhà trường, hai là lấy được danh tiếng, tích góp danh vọng trong xã hội, có thể nói hai bên cùng thắng.

Dù phương thức này, có thể danh chính ngôn thuận trói buộc nhân tài các trường học vào chiến thuyền của mình, chỉ cần có đủ nhân tài, Trình Nhiên tin một ngày bất kỳ CQ hay Liên Chúng, không cần đến y nữa vẫn luôn giữ được ưu thế dẫn đầu.

Còn Trình Nhiên y có kế hoạch rồi, cái ý nghĩ muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới đột nhiên nhen nhóm lên kia giờ đã là điều nghiêm túc, trước kia y cũng đi rất nhiều nơi, Mỹ, Châu Âu, Châu Phi ... Đều tới cả rồi, nhưng mà rời máy bay một cái rồi tới khách sạn, sau đó tới phòng hội nghị, tham gia đàm phán rồi lại bay về, coi như đã đi mà chưa biết gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận