Trùng Nhiên

Chương 141: Có thành tích rồi.

Đến chiều ngày hôm đó, tổ chấm thi vẫn chưa có tin tức gì.

Có người cho rằng hôm nay sẽ không có thành tích, mai là thứ bảy, trường vẫn cứ dạy học, nhưng mà cơ bản thứ 7 sẽ không mấy ai muốn cố chấm thêm làm gì, vậy thì thành tích phải đợi thứ hai.

Lại thêm hai ngày dày vò.

Hai tiết cuối cùng chiều thứ 6 của lớp số 9 là của Đàm Khánh Xuyên.

Cả văn phòng chỉ còn lại hai giáo viên là Tống Gia và Tần Tây Trăn, nắng nhợt nhạt cuối thu làm bầu không khí chỉ thêm ảm đạm, dù là nơi bốn mùa như xuân, ngoài kia lá cây đã úa vàng rụng xuống, lác đác bay vào phòng.

Tống Gia đứng lên đóng cửa sổ, lúc này mới nhận ra Tần Tây Trăn đang ngồi chống tay suy tư bên bàn: “ Cô giáo Tiểu Tần chưa về à? “

Tần Tây Trăn cười: “ Vâng, còn tiết học chưa xong, tôi đợi thêm một chút.”

Kỳ thực hai người đều biết đang đợi cái gì.

Cùng dạy một lớp, bọn họ cũng cùng chung kẻ thù, có lẽ điều duy nhất tốt đẹp mà Vương Kỳ làm ở Nhất Trung là khiến giáo viên khác đoàn kết hơn. Tần Tây Trăn cũng quan tâm tới học sinh nữa, dù gì cô giáo mới mà, chưa bị vô số kỳ thi làm trơ lỳ, nên hồi hộp lắm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kim giờ chỉ đúng 5 giờ, trong hành lang yên tĩnh có tiếng bước chân.

Tống Gia và Tần Tây Trăn đều dựng tai lên, sau đó họ cùng thấy một giáo viên cầm chồng tài liệu đi vào, cả hai không quen biết, nhưng nhận ra là giáo viên năm thứ hai.

Thầy giáo đó đi vào, nhìn văn phòng trống, chỉ có hai cô giáo hỏi: “ Xin hỏi thầy Đàm Khánh Xuyên lớp số 9, Thiệu Xuân Hoa lớp số 10, Uông Lỗi lớp số 12 ở bàn nào nhỉ? Thành tích của ba lớp này đã có rồi, tôi biết bên này đang nóng ruột, cho nên mang tới trước, để tối nay xem còn tổng kết thứ hạng ....”

Tới rồi!

Tần Tây Trăn đứng ngay dậy, nhưng dừng bước, dù sao cô là giáo viên mới là môn phụ, nên nhường cho Tống Gia đi tới.

Tống Gia đưa tay ra: “ Anh đưa cho tôi là được, để lát tôi chuyển cho.”

“ Thế thì nhờ cô nhé.” Giáo viên đó cười để lại túi tài liệu rồi đi ngay, để hai cô giáo đang sốt ruột kia xem điểm:

Quả nhiên Tống Gia không đợi được nữa, vội vàng cởi dây buộc túi tài liều hỏi:” Cô giáo Tiểu Tần muốn xem lớp nào, tôi muốn xem thành tích tiếng Anh lớp số 9 trước.”

“ Vâng, vậy tôi xem lớp 12. “ Tần Tây Trăn được Tống Giai đưa cho mấy từ giấy A4 dập đinh ghim một đầu:

Tống Gia cầm thành tích lớp số 9, có ba trang giấy, đầu tiên là tên tuổi, sau đó là thành tích các mông, cuối cùng là xếp hạng trong lớp và trong khối.

Chỉ là lúc này thành tích còn chưa xếp theo thứ tự trên dưới, tổ chấm thi tăng ca chấm bài, mời chỉ liệt kê điểm số chứ chưa làm mấy chuyện chi tiết đó.

Tống Gia vừa mới lật xem, Đàm Khánh Xuyên chẳng ngờ không dạy lấn giờ, chuông vừa reo thì cũng cầm cốc trà của mình vào văn phòng, nhìn hai cô giáo đang tra danh sách gì đó, mặt co giật, giọng bình tĩnh: “ Ồ, có thành tích rồi à?”

Sau đó đặt cốc nước thép không gỉ xuống, hình vẽ trên đó dùng lâu đã phai hết rồi.

Tống Gia vẫn còn chưa xem xong, nhưng mà biết làm sao, người ta là chủ nhiệm lớp mà, đây vốn là thứ của người ta, đành phải trả lại.

Đàm Khánh Xuyên không vội, trước tiên đi lấy nước nóng từ phích cuối phòng, sau đó cho thêm vài lá trà, Tống Gia sốt hết cả ruột: “ Ấy dà, anh Đàm, làm cái gì thế?”

Lúc này có giáo viên khác đi vào, cũng nói một câu tương tự: “ Ồ, có thành tích rồi à?”

Đàm Khánh Xuyên thong thả gật đầu, tay phải cầm cốc, tay trái lật xem danh sách, kỳ thực mắt đã lướt nhanh trên danh sách tìm mấy cái tên quen thuộc rồi.

Trịnh Thu Anh thành tích giống như ông ta dự đoán, tiếng Anh 134, ngữ văn 120, số học 135 ....

Lý Đức Lợi, đây rồi.

Số học 137, ngữ văn 130, tiếng Anh 133, vật lý 89, hóa học 87, sinh vật 97, chánh trì 8 0, lịch sử 98, vật lý 98.

Tốt, thành tích rất tốt, chỉ là vì sau này nơi chấm thi bị trông coi chặt chẽ, không ai nghe ngóng được gì cả, chưa biết điểm số này so với Tống Thời Thu thế nào.

Ánh mắt Đàm Khánh Xuyên vẫn tìm kiếm mấy cái tên quen thuộc.

Sau đó dừng lại.

Phụt một phát, ông ta phun hết nước ra ngoài.

Giáo viên vật lý Trịnh Tây Thành thành nạn nhân của ngụm trà đó, Đàm Khánh Xuyên rối rít xin lỗi, lấy giấy ăn ra giúp lau mặt, Trịnh Tây Thành xua tay, không tỏ ra tức giận, mà lo lắng: “ Lão Đàm, làm sao vậy, thành tích lớp chúng ta tệ đến thế cơ à? “

Giáo viên khác ở xung quanh cũng ngẩn ra, bọn họ chưa bao giờ thấy Đàm Khánh Siêu thất thố như thế, có chuyện không tầm thường xảy ra rồi.

Một số giáo viên nhìn với ánh mắt thương tình, Tần Tây Trăn cũng buồn bã, cô đứng về phía Đàm Khánh Xuyên, nghĩ tới Dịch Hùng với Vương Kỳ cùng một bọn, loại người này mà đắc thế, thì trường học này sẽ vô cùng u ám.

“ Không không! “ Đàm Khánh Xuyên mặt quay lại như thường: “ Nước nóng quá, tôi uống hơi vội nên bị sặc thôi mà, có điểm rồi, tôi mang về thành tích cho bọn nhóc, chúng đang đợi.”

“ Thầy Đàm, chúng tôi xem với.”

Mấy giáo viên bộ môn định xem thành tích môn của mình, nhưng Đàm Khánh Xuyên đã kẹp tài liệu vào nách vội vàng mà đi rồi, làm mọi người chẳng hiểu ra sao, nhưng không tiện bám theo. Đó vốn là tài liệu cho chủ nhiệm lớp trước, thường thì tối hôm đó chủ nhiệm lớp mới tổng kết, sau đó gọi điện cho các giáo viên bộ môn.

Bình thường mọi người không vội thế đâu, dạy học bao năm rồi, năm nào chả có kỳ thi lớn nhỏ, không cần vội nhất thời, nhưng lần này lại khác, ai cũng đang sốt ruột mà.

Nhìn bộ dạng Đàm Khánh Xuyên thế kia, rõ ràng không muốn bị mọi người nhìn thấy thành tích rồi bàn tán.

Ông ta đi rồi, văn phòng im phăng phắc.

Trịnh Tây Thành cảm thán: “ Lão Đàm là vậy, sống chết muốn giữ thể diện.”

“ Thật là, sao trường lại đi nhận loại người như vậy chứ, sau này ai sống yên nữa ...”

Chuyện này điểm tới là dừng thôi, Vương Kỳ luồn lách vào được trường này, hẳn là có quan hệ, giờ lại đang đắc thế, chẳng ai muốn thành đối tượng đả kích tiếp theo của loại người vô liêm sỉ đó.

Rõ ràng bọn họ dạy học dạy người, dạy học sinh phải sống giữ mình bảo vệ lẽ phải.

Nhưng mà mỗi người ở đây chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chuyện chướng tai gai mắt xảy ra mà chẳng thể làm gì.

Vì họ hiểu trên đời này không có ai là đấng cứu thế cả.

Đàm Khánh Xuyên cứ như đang giấu bảo bối dưới nách, còn người qua lại cứ như kẻ cướp muốn xông vào cướp của ông ta.

Lại giống như mang bí mật cực lớn, không quá chân thật.

Ông ta đi như bay về nhà, chào cha mẹ một tiếng rồi chui tọt vào phòng ngủ mình, vì nhà quá chật hẹp, phòng ngủ không có cửa sổ, ban ngày còn phải thắp đen. Ông ta bật hết đèn lên, mở túi tại liệu ra, đặt mấy tờ danh sách lên trên bàn.

Đó là cái bàn kiểu cũ, khung gỗ mặt kính, dưới tấm kính là tranh phong cảnh, cũng cũ kỹ nốt, cùng với mấy cái hóa đơn, thậm chí có cả vé tàu hỏa năm xưa ông ta học đại học, đi từ trường mình tới đại học sư phạm tìm Triệu Thanh.

Những tờ giấy đã ố vàng đó ghi lại hành trình lập nên cái nhà này, quá khứ bình đạm, có lẽ nhờ bản thành tích này mà xuất hiện chuyển biến.

Đàm Khánh Xuyên nín thở, lấy máy tính Casino kiểu cũ ra, bắt đầu lạch cạch cộng điểm thành tích cho lớp mình, ông ta là giáo viên số học mà, thế nên chẳng mấy chốc mà xong rồi. Xem lại bảng thành tích đã tổng kết xong, ông ta vẫn còn sốc, không ngờ mình lại nhìn nhầm.

Nhưng đúng là nhìn nhầm thật.

Đàm Khánh Xuyên đứng dậy đi đi lại lại, không áp chế được kích động trong lòng, đám đá vài cái vào không khí, còn tạo dáng giống Lý Tiểu Long.

Mặc đồ Tôn Trung Sơn mà tạo dáng này, trông hết sức buồn cười, để đám học sinh nhìn thấy thầy Đàm luôn nghiêm túc thế này, chắc trật hết khớp hàm mất.

Ấy vậy mà đúng lúc đó cửa mở ra, cha ông ta nhìn vào: “ Cơm xong rồi ...”

Hai cha con nhìn nhau, cùng đứng hình một lúc.

Chốc lát sau người cha hắng giọng: “ Áp lực lớn quá thì ra ngoài nhiều một chút.”

Rồi khẽ đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận