Trùng Nhiên

Chương 103: Mùa hè năm 1997. (3)

Quả nhiên ông cụ nói: “ Con chắc chưa biết, khi đó có rất nhiều lời đến tai cha, nói là chuyện không đơn giản như thế đâu. Thành phố Sơn Hải thành địa điểm tổ chức lễ hội du lịch quốc tế, đâu chỉ vì điều kiện thiên nhiên ưu đãi, có không biết bao người đang thèm thuồng vinh dự đó. Bọn họ không chịu kém, gió thổi lên tỉnh rồi, phó tình, tỉnh trưởng Trương Cẩm Trình đều được người ta du thuyết, những đồng chí đó, tình thần có ai kém con nào? Người mong muốn địa phương phát triển, ai giác ngộ thấp hơn con chứ? Con mà lơ là, người ta vượt lên trước mặt đấy. Song có kẻ giờ trò không vẻ vang gì, vụ án 6.2 là sơ hở lớn ...”

“ Tạ Hậu Minh cũng không phải là người đơn giản, quốc xí bây giờ nối nhau phá sản, không thì thoi thóp, vào tay ông ta phát triển vù vù, bên trên nhiều người coi trọng ông ta lắm, ông ta có mệnh hệ gì, ngay cả ghế thị trưởng của con cũng chẳng ngồi lâu được.”

Lý Tĩnh Bình nghe mà sởn da gà.

“ May mà vụ án 6.2 đó phá nhanh, khiến có kẻ muốn dựa vào đó gây sóng gió cũng không làm nên trò trống gì. Cái danh thành phố tổ chức lễ hội du lịch quốc tế cũng chắc chắn rồi, coi như cơ sở con lập nên ở Sơn Hải nhiều năm qua không phải là tệ.”

Thê này là ... ông cụ đang khen mình nhỉ?

Lý Tĩnh Bình thấy mình cũng thật đáng thương, ở nhà vợ bị áp chế tới độ nhận một lời khen cũng sợ sệt đến thế này.

Nhưng mà nói thế nào thì cũng được ông cụ khen rồi, lòng kích động lắm.

“ Đồng chí công an phá vụ án 6.2 tên là gì ấy nhỉ? “ Ông cụ lại hỏi.

“ Trình Bân, Trình Bân ạ. “ Lý Tĩnh Bình áp chế niềm vui trong lòng, mặt như thường nói.

“ Đúng vậy, là Trình Bân, cha nghe nói rồi lại quên mất, cha cũng nghe kể chuyện người này, đúng thời điểm, đúng lúc, có thể coi là phúc tướng của con đấy.”

Phúc tướng?

Trong đầu Lý Tĩnh Bình lại nhớ tới chàng thiếu niên đầu tóc bù xù bẩn thỉu, vì sợ mình mà cố gắng ngồi thật thấp ở trong chiếc xe Santana: “ Cha, trọng tâm công tác trong tương lai của con là lập nên thành phố du lịch quốc tế, đây là vũ đài lớn, hiện giờ con khảo hạch cán bộ của thành phố, quyết làm được ‘làm và không làm khác nhau, làm nhiều khác làm ít, làm tốt khác làm dở’, để đưa những người có thể làm việc, chịu làm việc đưa lên phía trước.”

Ông cụ xua tay: “ Đây là chuyện bồi dưỡng năng lực chính trị của con, cha không quan tâm, cũng không can dự, không nghe khoe khoang, chỉ xem kết quả ... Nói chuyện cháu gái cha đi, thế nào, trải qua chuyện như vậy, không để lại vấn đề gì chứ?”

Nói tới cô cháu gái cưng này, giọng ông cụ dịu hẳn xuống.

“ Cha lại chẳng hiểu Hồng Thược sao, nó có bao giờ để người khác phải lo cho mình đâu. “ Lý Tĩnh Bình nói câu này nửa phiền muộn nửa tự hào.

Ông cụ cười rất tươi: “ Chiến sĩ cách mạng chí khí cao, Thái Sơn đè xuống lưng chẳng còng, Hồng Thược nhà ta đúng là giỏi, dám đấu với cả hung đồ, cả nhà chỉ có nó là đứa giống ông nó nhất.”

Lý Tĩnh Bình chỉ biết vâng dạ, đôi khi hắn cũng nghĩ, không biết khi con gái mình sinh ra có thiên tượng biến sắc, hào quang chói lòa, hương thơm vạn dặm gì không?

Ông cụ khen ngợi cháu gái một hồi, ông đột ngột chuyển đề tài: “ Nói ra thì đứa bé nhà họ Lục cũng không kém, năm nay lên chức phó huyện trưởng huyện Nam Dương rồi đấy.”

Lý Tĩnh Bình trước tiên là giật mình, ngoài Khương Hồng Thược ra thì xưa nay chỉ có một đứa bé được ông cụ hết mực ưu ái, thậm chí còn thân thiết hơn con ruột là Lục Vĩ của Lục gia, thằng nhóc đó chẳng phải mới về nước năm ngoái gì đó, tham gia công tác chưa lâu đã là phó huyện trưởng à?

Lục gia và Khương gia quan hệ hết sức gần gũi, nếu theo bố trí của gia tộc thì đáng nhẽ vợ ông ta cưới cha Lục Vĩ cơ, cho nên Lý Tĩnh Bình với nhà đó có khúc mắc.

Ông cụ không thấy Lý Tĩnh Bình phản ứng gì, hừ một tiếng: “ Kết hôn bao năm rồi, con cũng lớn như vậy rồi, còn để bụng chuyện cũ.”

“ Dạ, không ạ. “ Vừa mới gây được chút ấn tượng tốt với ông cụ, Lý Tĩnh Bình không muốn công sức trôi theo dòng nước, vội nói: “ Mấy năm qua con bận quá, không để ý, thì ra Lục Vĩ đã về nước rồi ạ, Hồng Thược nhất định rất vui, nó luôn sùng bái người anh du học này, mấy năm trước còn sang tận Mỹ thăm cậu ta.”

“ Ừ, để hai đứa nó tiếp xúc nhiều một chút. “ Ông cụ cầm chén trà lên uống.

Dù là câu nói cụt ngủn, không giải thích gì thêm, nhưng làm lòng Lý Tĩnh Bình trầm xuống. Xem ra gia tộc quyết thực hiện chuyện này rồi, hắn có chút không cam lòng, con gái còn nhỏ, tuy ưu tú hiểu chuyện nhưng biết con ai ngoài cha, con bé vẫn còn nghịch ngợm vô tư lắm, vậy mà đã đặt lên vai trách nhiệm lớn như vậy. Mà thằng bé Lục gia kia, ông chẳng ưa, chỉ là tiếng nói trong gia tộc có hạn, ông cụ đã quyết thì chẳng ai thay đổi được.

Kỳ nghỉ này nhà Trình Nhiên mời khách, tổ chức tiệc nhà một lần, coi như chúc mừng Trình Nhiên trung khảo đại thắng.

Hôm đó gia đình tụ hội toàn lời khen ngợi, vì mấy hôm trước anh họ Trình Tề được giấy thông báo trúng tuyển vào Đh Sư phạm Thành Đô, đây cũng là chuyện đáng chúc mừng nữa. Nhưng mà nói ra thì Trình Nhiên vẫn được chú ý hơn.

Không phải vì y được thiên vị, mà trước đó mọi người chỉ cổ vũ Trình Nhiên thi vào Từ Trung, bác cả còn diễn thuyết cho Trình Nhiên một bài "Cách mạng gian nan, cần nỗ lực, chỉ cần bền lòng vững chí, không gì không làm được" .

Ấy vậy mà một lời thành sấm, cơ mà, nỗ lực tới mức này thì quá đáng rồi.

Ngược lại Trình Tường, Lý Ngọc chỉ hận không thể đánh người anh họ này một trận.

Cuối cùng đứa em út Lý Ngọc là đứa đầu tiên thể hiện lòng trung thành với anh họ: “ Anh, anh nói thật đi, anh chép bài của ai thế, em đảm bảo không nói ra đâu.”

Trình Tường cũng tỏ ra lo lắng cho Trình Nhiên:” Anh, sao lại chép tới đứng đầu cả lớp như thế, tranh thủ chuyện chưa bị phát giác, cũng ta bàn bạc một phen làm sao sau này lấp liếm cho qua ... Nếu không một khi chú Trình Bân mà biết thì thảm.”

Đám anh em nhắc tới đã sợ, trước đó bọn chúng ý đồ tẩy xóa điểm trên bài thi, ham chơi thông đồng với nhau nói dối, đều bị Trình Bân phát giác. Người chú họ ấy tựa hồ lấy vạch trần tội lỗi của chúng làm thú vui.

Trình Nhiên không thèm chấp hai đứa em, nhìn sang anh họ, anh ấy lớn hơn, chắc chắn hiểu chuyện hơn.

Kết quả Trình Tề vén tóc dài rũ xuống trán: “ Em nên học anh mới là chính đạo, gian lận không phải cách lâu dài, dù sao em cũng vào được Nhất Trung rồi, nơi đó giáo viên giỏi, không khí học tập tốt, học cho chăm chỉ, đuổi kịp anh không thành vấn đề.”

Đối diện với ba người anh em mà mình giải thích thế nào cũng không ăn thua, Trình Nhiên quyết định im luôn cho rồi.

Trình Bân và Cố Tiểu Quân tới muộn, vừa tới một cái là ba anh em Trình Tề đang nói cười vui vẻ hạ thấp giọng xuống không ít.

Trước kia Trình Bân đã đủ đáng sợ, bây giờ còn mấy lần lên ti vi nữa, người khác trong nhà có khi tự hào, có khi vui mừng, nhưng trời đất chứng giám, ba anh em bọn chúng chỉ có cảm giác đại ma vương thăng cấp, giờ tới tụ hội gia đình là run.

Lúc vào bàn ăn Trình Tường còn liên tục nói :" Anh xong đời rồi, xong đời rồi, chú ấy thế nào cũng tra khảo anh."

Phải nói không khí tụ hội gia đình của Trình gia luôn rất tốt, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện trời nam đất bắc, từ thời sự, khoa học kỹ thuật ... Thi thoảng lại vang lên tiếng cười.

Trình Bân thao thao bất tuyệt:” Trước kia chúng ta vẫn dừng ở giai đoạn nhân trị, đó là chuyện bất đắc dĩ, dưới tình huống lực lượng cảnh sát cơ sở vàng thau lẫn lộn, nhiều người có kinh nghiệm làm việc dựa vào thủ đoạn độc đoán ... Nhưng cuối cùng thì xã hội vẫn sẽ phát triển theo hướng pháp trị thôi, chỉ là trước khi hệ thống giáo dục hoàn thiện, nhận thức người dân tăng lên thì nói tới pháp trị vẫn là nói suông... Người dân còn chưa ý thức được quyền lợi của mình thì pháp trị thế nào.”

Bác cả rất tán đồng: “ Đúng thế, nhiều việc do hai phía cả, chính phủ đi lên, người dân phải đi lên. Lần trước anh đi khám bệnh, chị dâu chú nhất định dúi tiền cho bác sĩ, nói làm thế mới yên tâm. Thế mà xem ti vi thấy người ta tham ô lại mắng mỏ, thật đúng là ...”

Đây là hiện tượng phổ biến, muốn thành quý tộc cũng cần ba đời mà, thế hệ trước bọn họ đại đa số từ đồng ruộng và năm tháng hỗn loạn đi ra, coi như không hi vọng gì.

“ ... Thời đại bây giờ thay đổi nhanh lắm, chủ yếu là thông tin ngay càng tiện, em nói mọi người chưa chắc đã hiểu, chỉ ai thường chơi máy vi tính mới tốc độ thay đổi lớn thế nào, đúng không Trình Nhiên, cha cháu than phiền cháu tháng vừa rồi ở nhà dùng hao tiền internet lắm.”

Đến rồi, đến rồi, ba anh em Trình gia mặc niệm cho Trình Nhiên.

“ Dạ chú nói đúng ạ.” Trình Nhiên gật đầu, thời đại này vào mạng là đốt tiền, nhưng y thấy đầu tư này là đáng giá.

“ Thời đại sau này là của các cháu, giờ hệ thống công an của chú cũng chú trọng kiến thiết thông tin, học cho tốt, sau này nói không chừng có thể tham gia phát triển ... “ Trình Bân cổ vũ.

Từ Lan tham gia vào câu chuyện: “ Thế giới bây giờ chả hiểu nổi nữa rồi, nghe nói người ta vừa nhân bản con cừu tên Dolly, chẳng mấy chốc nhân bản tới người thế thì còn giá trị gì nữa.”

Thấy mọi người đã chuyển sang đề tài khác, sóng gió bọn họ đang đợi không tới, ba anh em Trình gia nhìn nhau. Cái gì? Thế là xong rồi hả? Trình Bân trước kia đều mắng họ bớt chơi game ... Giờ tới chỗ Trình Nhiên sao chơi game lại còn mang cảm giác ưu việt.

Ba anh em rất muốn vỗ bàn đứng dậy, bữa cơm này không ăn nổi nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận