Trùng Nhiên

Chương 466: Có bệnh không vậy?

Trình Nhiên nhìn theo Tần Tây Trăn vui vẻ nhún nhảy rời đi, cởi khăn quàng ra vắt lại thật ấm áp, cứ ngồi ở vách đá đó suy nghĩ rất lâu mới lấy di động gọi điện cho Trần Mộc Dịch.

“ Tần Tây Trăn đang trốn tránh chuyện gì thế, anh cho tôi biết được không?”

Trần Mộc Dịch phía bên kia ngần ngừ: “ Trình Nhiên, chuyện này, cô ấy dặn không được nói.”

“ Anh cứ nói đi, tôi sẽ coi như chưa từng nghe nghe, không để cô ấy biết là được.”

“ Cô nghĩ cô ấy sẽ xử lý được thôi, chuyện thế này trong giới không phải hiếm, trước sau cũng phải trải qua.”

Trình Nhiên nghe vậy lờ mờ đoán ra chút ít, nói rất dứt khoát: “ Tôi chỉ muốn biết có chuyện gì, anh không nói, tôi cho người đi tìm hiểu, rồi cũng sẽ ra thôi, chẳng phải làm tốn thời gian của nhau à?”

Trần Mộc Dịch thở hắt ra, hắn biết quan hệ giữa Trình Nhiên và Tần Tây Trăn không hề tầm thường, nên dù nói ra hẳn Tần Tây Trăn không giận mình: “ Chuyện là thế này, ở Hong Kong có tập đoàn địa ốc Đổng Phu, kẻ tuyên bố muốn theo đuổi Tần Tây Trăn là con trai thứ ba của chủ tịch tập đoàn, tên là La Lẫm Văn. Cha hắn La Nhạc là nhà từ thiện kiêm phú hào nổi tiếng, trong nhà còn có một người anh tranh là La Tranh, một người chị đã định cư ở nước ngoài từ lâu. Chuyện về La gia báo chí đăng không ít, cậu tìm đọc sẽ thấy, La Tranh là người nổi bật nhất trong nhà, đang dần từng bước tiếp quản sự nghiệp của cha hắn, La Lẫm Văn thì chẳng có thành tựu gì, là tên công tử phóng đãng điển hình, scandal không dứt, lần này hắn tuyên bố trên truyền thông sẽ theo đuổi Tần Tây Trăn. Vốn báo chí thích thổi phồng mấy loại chuyện, tôi không tin, nhưng trước đó tôi nhận được điện thoại của hắn, muốn sắp đặt cuộc hẹn với cô ấy.”

Trình Nhiên im lặng lắng nghe, chuyện này đúng là khó tránh, Tần Tây Trăn quá xinh đẹp bắt mắt, còn loại người như La Lẫm Văn thì ở đâu cũng không hiếm.

“ Tần Tây Trăn không nhận điện thoại của hắn, vì một khi mặt đối mặt, từ chối trước mặt hắn coi như đắc tội hoàn toàn rồi, La gia là phú hào Hong Kong, không nên trêu chọc vào vẫn hơn. La Lẫm Văn một lần tiếp cận Tần Tây Trăn ở buổi lễ tại Hong Kong, cô ấy khéo léo tránh đi, hắn là kẻ rất sĩ diện, không thể làm bẽ mặt hắn, cô ấy muốn gián tiếp tỏ thái độ để hắn rút lui. Dù vậy hắn không từ bỏ, mới đầu là tiết lộ hứng thú của mình với Tần Tây Trăn qua vài nhân vật lớn trong giới giải trí, mấy người đó bóng gió nói lại với tôi, gây sức ép, tôi đương nhiên vờ không hiểu, nhờ họ cám ơn. Hôm qua, hắn trực tiếp gọi vào điện thoại của tôi, lời lẽ có ý uy hiếp rồi.”

Trần Mộc Dịch trước kia là giám đốc công ty âm nhạc nhỏ, chật vật kiếm sống, đâu có nghệ sĩ tiếng tăm nào dưới quyền để từng trải qua chuyện này, quan hệ tích lũy cũng chưa đủ:” Nên tôi bảo Tần Tây Trăn sớm sang London tiếp tục học, đợi thời gian, có lẽ hắn mất đi hứng thú.”

Trình Nhiên vỗ vỗ trán, thật trùng hợp, đúng là tên đó, bảo sao khi ấy có cảm giác quen quen, hẳn là từng nhìn thấy trên báo rồi, La gia đương nhiên không phải loại siêu cấp phú hào ở Hong Kong, song cũng có danh tiếng.

Cái tên La Lẫm Văn không phải Trình Nhiên biết từ trước, phải nói chính xác là sau này, tựa hồ là cưỡng bức nhiều nữ minh tinh, bị tống vào tù, chuyện này ầm ĩ một thời.

Điều ấy chứng tỏ không phải là vấn đề tác phong sinh hoạt, mà là bản chất.

Nếu bị tên La Lẫm Văn này nhắm vào, vậy thì nguy hiểm hơn cả Tần Tây Trăn nghĩ rất nhiều, Trình Nhiên nghĩ một lúc rồi nói:” Anh có thể trả lời đối phương thế này, gặp mặt cũng được, nhưng thời gian cụ thể thì phải đợi Tần Tây Trăn xong việc đã. Tới lúc đó tôi cũng đi.”

Trần Mộc Dịch ngớ người:” Chuyện này làm sao tôi quyết định được, hơn nữa cũng không thể làm như thế, làm vậy sẽ hại cô ấy.”

“ Chẳng phải chính anh cũng nói Tần Tây Trăn đi theo con đường này thì khó tránh được chuyện tương tự sao, không phải La Lẫm Văn thì có Lý Lẫm Văn, Triệu Lẫm Văn, tránh tới bao giờ? Bọn chúng dám uy hiếp chẳng qua vì cho rằng cô ấy chỉ có một thân một mình, không có chỗ dựa. Đấm được một cái, sẽ đấm một trăm cái thôi, nên La Lẫm Văn là đối tượng dùng khai đao là tốt nhất, nếu có thể cho La Lẫm Văn một đòn đau ở Sơn Hải này, về sau những kẻ có ý đồ với cô ấy phải cân nhắc hậu quả.”

“ Chuyện này, cậu đừng quá khích, tôi biết cậu muốn tốt cho cô ấy, nhưng mà ...”

“ Cứ làm thế đi. “ Trình Nhiên không phải đang thương lượng với hắn, dứt khoát luôn :

Lúc này tiếng nói trong giới giải trí Hoa ngữ chủ yếu tập trung ở vòng tròn Hong Kong, Đài Loan, Tần Tây Trăn muốn đi theo con đường âm nhạc độc lập, không dựa vào ai. Cô có thể đóng cửa làm âm nhạc, nhưng khó tránh khỏi hoạt động liên quan tới thương nghiệp, lấy cái gì để đảm bảo quyền lợi của mình không bị người ta tùy ý xâm phạm?

Pháp luật sao? Trong mắt một số kẻ, chúng nằm ngoài luật pháp.

Chúng sống hòa bình với người khác? Có những người như thế, họ bị coi là con dê đợi làm thịt trong mắt những con sói.

Vậy chỉ còn cách vũ trang đấu tranh mà thôi.

Thò tay tới à?

Đánh!

“ Trình Nhiên, cậu có hiểu mình đang nói cái gì không thế? “ Trần Mộc Dịch bắt đầu thấy hối hận vì vì đem chuyện này kể cho Trình Nhiên, bản thân hắn là công ty nhỏ, nếu không nhờ hợp tác với Tần Tây Trăn mà cải tử hoàn sinh thì không biết hiện giờ hắn ở ngóc ngách nào rồi:

Nay dựa vào Tần Tây Trăn, nước lên thuyền lên, Trần Mộc Dịch hắn mới xuất hiện ở vài sự kiện lớn, nói vài câu, người ngoài nhìn vào nghĩ hắn ghê gớm lắm, chứ hắn chẳng là gì. Thậm chí nếu không vì chuyện này còn không đủ tư cách đối thoại với nhân vật như La Lẫm Văn kìa.

Hắn lăn lộn nửa đời người rồi, cuối cùng mới gặp được Tần Tây Trăn, có được chút thành tựu này, bảo hắn chống lại La Lẫm Văn?

Đùa kiểu gì vậy, khác nào đem hết tâm huyết nỗ lực và cả vận may tích lũy nửa đời người ném đi.

Hắn có nghe Tần Tây Trăn kể một vài chuyện Trình Nhiên làm, hắn thừa nhận ở một số phương diện, Trình Nhiên có thiên phú, dù vậy trẻ con vẫn là trẻ con, quá khích, quá xốc nổi.

Đối với Trình Nhiên mà nói, đây chỉ là vụ đánh cược nhỏ, nhưng hắn có thể vì thế mà khuynh gia bại sản.

Thế nhưng dù hắn khuyên can, Trình Nhiên vẫn nói: “ Không sao, tôi trực tiếp trao đổi với Tần Tây Trăn, sau đó tiếp theo là gặp mặt La Lẫm Văn xem thế nào.”

Trần Mộc Dịch cúp điện thoại chỉ khẽ lắc đầu, hắn nghĩ tối đa cũng bị Tần Tây Trăn gọi điện trách móc mộc hồi thôi, chứ chuyện Trình Nhiên nói là không thể nào. Đừng nhìn Tần Tây Trăn vô tư đơn thuần mà nhầm lẫn, cô gái đó hết sức đáo để, nếu không phải theo đuổi âm nhạc mà chuyển sang kinh doanh, thành tựu cũng sẽ không nhỏ đâu.

Thôi, cứ để Tần Tây Trăn xoa dịu cái đầu nóng của chú nhóc đó vậy.

Đến khi Tần Tây Trăn gọi điện tới báo sẽ đồng ý gặp La Lẫm Văn ở Sơn Hải, Trần Mộc Dịch thấy cô điên rồi, máu nóng bốc lên đầu, giọng mang theo vài phần tức giận: “ Tôi thấy chuyện này cần phải thận trọng, cô đừng mạo hiểm.”

Tần Tây Trăn ở bên kia điện thoại nói: “ Cậu ấy nói không sai, tôi cũng thấy thế.”

“ Về lý thì không sai, nhưng chúng ta làm gì được nào, cô gặp mặt rồi từ chối hắn, cô nghĩ La Lẫm Văn là người thế nào? “ Trầm Mộc Dịch cuống cả lên: “ Được rồi, cô đừng làm gì vội, đợi tôi bay qua đó rồi hẵng nói.”

“ Không cần đâu, anh đang ăn Tết mà, ở nhà với gia đình đi, tôi gọi điện cho La Lẫm Văn rồi. “ Tần Tây Trăn chu đáo nói:

Trần Mộc Dịch chân tay lạnh toát: “ Vậy tôi càng phải lập tức mua vé bay tới.”

Cúp điện thoại rồi, trong lòng hắn như có cả cơn bão, trong đầu lặp đi lại câu "có bệnh không vậy, có bệnh không vậy!", bên đó có hai người trẻ tuổi dễ kích động, không có hắn tham gia buổi gặp mặt đó nói đỡ, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Giờ tình hình cũng đủ tệ rồi, Trần Mộc Dịch thấy chỉ còn cách hạn chế ảnh hưởng tới mức thấp nhất. Đối phương nhận được điện thoại của Tần Tây Trăn, nhất định cho rằng cô đã khuất phục rồi, hưng phấn mà đến, sau đó bị dội nước lạnh, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì.

Trần Mộc Dịch càng nghĩ càng sợ, vội vội vàng vàng khoác áo lên người, vẫy taxi chạy ra sân bay, lên xe mới gọi điện về nhà dặn dò ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận