Trùng Nhiên

Chương 578: Bánh lưới bò.

Đôi nam nữ kia tiếp tục đi ra chiếc xe đỗ bên đường, trước khi chàng trai bước vào xe còn hỏi :” Em thực sự không cần anh đưa về à?”

Cô gái lắc đầu mỉm cười :” Em muốn đi dạo một chút, ngày kia là em phải về trường rồi mà, anh bận thì cứ đi trước đi.”

“Vậy anh đi nhé!” Chàng trai vào xe, vẫy tay một cái rồi lái xe đi.

Cô gái đứng ở đầu phố nhìn theo mãi đến khi chiếc xe biến mất, cô khẽ thở ra một hơi nhẹ, bước chân bất giác nhẹ nhàng thanh thoát hơn, bất kể thế nào, đó cũng là người cô sùng bái khi còn nhỏ, anh ấy làm cô thất vọng.

Chàng trai đó là Lục Vĩ, còn cô gái tất nhiên là Khương Hồng Thược rồi. Lục Vĩ lên thủ đô công tác hẹn Khương Hồng Thược ra ngoài uống cà phê, còn dự định đi ăn tối nữa, kỳ thực trong lòng cô cũng biết, chuyện này không phải là trùng hợp, là bố trí cũng là mong đợi của hai nhà.

Vì ông ngoại đang ốm, Khương Hồng Thược không trái ý. Dù trước kia quan hệ giữa cô và Lục Vĩ rất tốt, nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi, cô miễn cưỡng tới nơi hẹn.

Kết quả không tệ như Khương Hồng Thược nghĩ , Lục Vĩ chỉ nói vài chuyện vui vẻ, chia sẻ tình hình mấy năm qua, hai người vẫn rất hợp rơ với nhau, tự như khi còn nhỏ vậy, coi như có một buổi chiều dễ chịu. Sau đó Lục Vĩ có cuộc điện thoại bất ngờ phải đi, bữa tối gác lại, khi ra ngoài thì gặp chuyện vừa rồi.

Khương Hồng Thược một mình đi trên con phố dài, một cô gái khoan thai đi trên phố, đôi chân thanh tú, mép váy chập chờn theo từng nhịp bước, thi thoảng lại lộ ra cặp đùi thon thả phía dưới. Bất kỳ ai vô tình nhìn thấy cảnh đẹp đó cũng cảm giác tựa như có cơn gió phát phớt qua chiều hè nóng nực.

Chỉ là đôi mắt kia bâng khuâng tựa như có thoáng buồn, chẳng biết cô thiếu nữ tuổi hoa tươi đẹp ấy có điều gì không vui.

Khương Hồng Thược cứ đi như thế cho đến khi bị tiếng còi xe phóng qua bên cạnh làm giật mình sực tỉnh, nhìn quanh một lượt, mói xác định được mình đang ở đâu.

Vỗ vỗ má mấy cái, rồi lại hít thở thật sâu rồi thở ra, Khương Hồng Thược lấy lại tinh thần. Ngày quay về trường đã gần lắm rồi, Khương Hồng Thược phải về trước để chuẩn bị, cô đã chuẩn bị ít quà cho bạn bè, nhưng chỉ có một người tới giờ cô vẫn chưa biết phải mua quà gì, thật khó lựa chọn.

Người đó tính cách cũng rất khác người lắm, tuy hai người rất thân thiết, nhưng nhiều lúc cô chẳng biết y nghĩ gì trong đầu.

Hai má phồng lên, cuối cùng Khương Hồng Thược từ bỏ ý định gây bất ngờ, quyết định không cần tốn công suy nghĩ nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Trình Nhiên, nói là mình muốn về, hỏi Trình Nhiên có muốn gì không?

Phía đầu kia điện thoại, Trình Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: “ Kỳ thực mình không đặc biệt muốn cái gì, bạn hỏi làm mình đột nhiên nhớ tới bánh lưỡi bò ngoài Nhất Trung. Tự dưng mình có chút nhớ cái vị đó, chỗ bạn có bánh Đạo Hương Thôn phải không, mùi vị chính tông, mang chút cái đó về là được.”

Bánh lưỡi bò à? Khương Hồng Thược xác nhận lại lần nữa: “ Chỉ thế thôi à?”

“ Chỉ thế thôi.” Trình Nhiên khẳng định:

“ Được rồi.”

Kết thúc điện thoại, Khương Hồng Thược hạ di động xuống, lúc này cô đang đứng ở cầu bắc qua đường, đằng xa là thành phố dưới ánh hoàng hôn, đôi mắt nhuộm sắc đỏ trời chiều của cô vừa vặn nhìn thấy ở bên kia đường có cửa hiệu mà Trình Nhiên nhắc tới. Vì thế đi xuống cầu thang xoáy, tới cửa hiệu, cô gái phục vụ nhiệt tình giới thiệu các loại bánh, Khương Hồng Thược nhìn một lúc chỉ cái bánh lưỡi bò: “ Tôi thử một cái được không?”

Cô gái phục vụ rất chiều khác cười nói: “ Tất nhiên là được.”

Khương Hồng Thược cẩn thận dùng túi thực phẩm bọc miếng bánh, đưa lên miệng cắn một miếng, vừa nhai vừa ngẫm nghĩ, hồi tượng vị bánh lưỡi bò kia, sau đó khẽ nhíu mày lắc đầu.

“Không vừa ý em à?” Cô gái phục vụ đon đả chào mời :” Hay em thử loại bánh khác đi, đều là bánh mới, ngon lắm đó.”

“Thôi ạ.” Khương Hồng Thược trả tiền rồi đi.

Rời cửa hiệu đó, cô đứng lại một lúc cẩn thận tính toán đường đi, sau đó mới men theo vỉa hè đi thêm hai con phố. Nơi này khá gần nhà ông ngoại cô, mỗi năm Khương Hồng Thược ít nhất về một lần cho nên với đường sá rất thông thuộc. Mười mấy phút sau tới một cửa hiệu, lặp lại chuyện vừa làm, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Cô ra vào rất nhiều hiệu bánh như thế, nhưng mà rốt cuộc mùi vị không giống như ở Sơn Hải.

Cho tới cuối cùng tới một cửa hiệu rất bình thường không có gì bắt mắt ở trong ngõ nhỏ, Khương Hồng Thược đi ra trừ túi đồ cô đã mua sắm trước đó, mới xách theo một túi quà màu đỏ.

Ngồi xuống ghế trạm xe buýt , cô mới nhận ra đôi chân có thể chơi cầu lông suốt cả buổi chiều, sở trường chạy đường dài của mình đã mỏi nhừ.

Hai ngày sau Khương Hồng Thược về Thành Đô, đám La Duy, Tô Hồng Đậu cùng Trình Nhiên đi ra tận sây bay đón rồi đưa cô đi tẩy trần. Vị trí chọn ở quán gà cay, phòng bao cổ kính, Khương Hồng Thược lấy quà ra chia cho mọi người, La Duy mở quà ngay trại chỗ, nhận ra chiếc đồng hồ điện tử Casio mà mình hay nhắc tới, không kìm được kích động đeo lên tay. Thư Kiệt Tây thì nhận được mô hình lắp ráp chiến đấu cơ P-51 thời thế chiến 2, hắn cứ xem hình bền ngoài tấm tắc mãi không chịu mở.

Tô Hồng Đậu có được cuốn tranh họa có chữ ký của họa sĩ mà cô ao ước từ lâu, ôm vào lòng hét chói tai, làm mọi người giật mình.

La Duy để ý tới còn cái hộp đỏ cuối cùng nữa, tò mò hỏi: “ Còn hộp này là của ai?”

“ La Duy, có phải cậu bị ngốc không thế, chuyện này mà cũng hỏi à? “ Tô Hồng Đậu lườm một cái, bọn con trai đúng là chẳng ý tứ gì cả, chuyện hiển nhiên như thế mà cũng hỏi:

La Duy ngượng nghịu vỗ đầu: “ Được rồi, được rồi, không hỏi nữa.”

“ Mình không tham, có được mô hình máy bay này là thỏa mãn lắm rồi. “ Thư Kiệt Tây nãy giờ vẫn ôm khư khư cái hộp mô hình, quan hệ giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược gần như công khai rồi: “ Nhưng mà mình vẫn muốn biết là cái gì?”

Trình Nhiên nhận lấy quà của Khương Hồng Thược, trong sự chờ đợi của mấy người kia đành phải mở hộp ra, làm cả đám ngạc nhiên.

“ Gì thế? Chỉ bánh lưỡi bò thôi à?”

“ Ôi, chỉ là bánh khô, mình còn nghĩ cái gì đặc biệt lắm cơ.”

Khương Hồng Thược mỉm cười nói: “ Tại vì Trình Nhiên muốn ăn cái này.”

Phát hiện ra không phải là thứ gì đặc biệt, mọi người không quan tâm nữa, xúm quanh Khương Hồng Thược hỏi cô chuyện ở thủ đô, mọi người cũng lần lượt chia sẻ câu chuyện của mình trong thời gian nghỉ hè.

Khương Hồng Thược cùng bọn họ cười nói, nhưng ánh mắt thì cứ vô ý liếc về phía Trình Nhiên.

Trình Nhiên xem tên nhà sản xuất ghi trên hộp, một cái tên rất bình thường mà hoàn toàn xa lạ, không phải nhãn hiệu mà y nói, giống như một hiệu nhỏ nào đó bên đường.

Y vẫn lấy một miếng bánh cắn thử.

Thơm xốp, cho vào miệng một cái như muốn tan ra, mùi vị giống hệt ở Sơn Hải.

Trình Nhiên ngẩn người cúi đầu nhìn kỹ cái bánh lưỡi bò lẫn hộp, đúng là không phải đồ Sơn Hải, nhưng mùi vị không thua kém chút nào, ngẩng đầu lên thấy Khương Hồng Thược cười thiếu tự nhiên quay đầu đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận