Trùng Nhiên

Chương 293: Ký ức.

Mọi người vẫn trò chuyện, nhưng mà không khí chẳng có, không ai tập trung cả.

Đều đang nghĩ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Ở trong hoàn cảnh xã hội này, một người ưu tú tất nhiên khiến người ta sinh đố kỵ, một cô gái thu hút nhiều chú ý như Khương Hồng Thược càng có nhiều đồn thổi ghét bỏ, mà đa phần tới từ nữ sinh. Bởi vì luôn không thiếu chàng trai ưu tú vây quanh cô, nhưng đó là người ngoài không biết gì mới nghe những lời đồn đoán vớ vẩn thôi. Còn chỉ cần người tiếp xúc với Khương Hồng Thược là biết, ở phương diện này, cô luôn giữ khoảng cách vừa đủ với nam sinh.

Nếu vậy thì cảnh tượng này nên giải thích thế nào?

Mã Khả huých tay Tô Hồng Đậu, nếu không phải cô mà cởi áo ngoài ra thì bên trong chỉ còn áo ba lỗ mỏng manh thì đã đưa Khương Hồng Thược mặc rồi. Vì nhiều dư luận không hay ở trong trước, đám bạn gần gũi đều có tâm lý muốn bảo vệ Khương Hồng Thược, giờ Khương Hồng Thược lại đi mặc cái áo khoác của nam sinh, bọn họ có cảm giác ái ngại.

Tô Hồng Đậu vội cởi áo ra nói: “ Hồng Thược, bạn lạnh à, trả áo bạn này.”

“ Không sao đâu mà, bạn cứ mặc đi.”

Lát sau Trình Nhiên đi ra, nhìn thấy Khương Hồng Thược mặc áo của mình chẳng có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, ngồi xuống chỗ của mình.

Khương Hồng Thược tuy cao, nhưng dù sao là nữ, thể hình không so được với nam, mặc áo của Trình Nhiên có hơi rộng, tay nắm cổ áo lộ ra ngoài như mèo chiêu tài hết sức đáng yêu: “ Mượn nhé, gió to quá hơi lạnh.”

Trình Nhiên thoải mái: “ Ừ, cứ mặc về đi.”

Cả đám bạn ở Thập Trung miệng co giật, ê, đừng có mà quá đáng nhé, bảo Khương Hồng Thược của chúng tôi mặc áo của cậu về là ý gì?

Khương Hồng Thược cười mắt cong vút: “ Được.”

Tất cả ngã ngửa.

La Duy rốt cuộc không ngồi yên được nữa, lấy áo khoác trên tay vịn ghế: “ Hay là mặc của mình đi Hồng Thược, áo của Trình Nhiên hơi mỏng, áo mình dày hơn.”

Thư Kiệt Tây run tay, hắn cũng định làm như La Duy, nhưng mà da mặt mỏng, cho nên bị người ta giành trước một bước, chỉ biết câm nín nhìn trời.

Dè đâu Khương Hồng Thược trả lời dứt khoát: “ Không cần, cám ơn cậu.”

Từ chối rồi, cô ấy từ chối rồi, nhưng mà bọn mình thân nhau hơn mà.

Ánh nắng đầu hè, xuyên qua rừng thưa, giữa trưa ấm áp mà sao như gió đông thỏi ù ù, cả bàn im ắng hẳn không ai nói gì nữa.

La Duy đứng ngồi không yên, hắn cảm giác đúng mà, có gì đó là lạ giữa hai người này, Thư Kiệt Tây cúi đầu trầm tư, Tô Hồng Đậu và Mã Khã mới đầu chỉ coi Trình Nhiên như người bạn A, B nào đó của Khương Hồng Thược thôi, giờ nhìn lại y.

Phản ứng của ba người Liễu Anh thì khác hẳn, Liễu Anh trước kia thời sơ trung khá thân với Khương Hồng Thược nên nhìn ra được chút manh mối. Diêu Bối Bối chỉ cảm thấy bầu không khí hơi kỳ kỳ, mắt đảo qua đảo lại nhóm người Thập Trung, dù sao ấn tượng của cô với Khương Hồng Thược rất ít, mà đám trẻ con lớn lên trong khu tập thể bọn họ thì từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện ai lạnh mượn áo người khác mặc quá bình thường, không có gì đặc biệt. Trừ áo Trình Nhiên là Diêu Bối Bối không mặc ra thì áo Du Hiểu, Trương Hâm ... đều mặc rồi. Nếu không phải vì mấy người Tô Hồng Đậu phản ứng bất thường thì cô chẳng để ý tới Khương Hồng Thược mặc áo Trình Nhiên.

Du Hiểu thì khỏi nói, đánh mắt với Trình Nhiên, hàm ý rất thô bỉ.

“ Trước kia Trình Nhiên và Hồng Thược cùng lớp à? “ Tô Hồng Đậu quay sang Liễu Anh, Diêu Bối Bối, mong tìm được câu trả lời hợp lý cho chuyện này:

Mã Khả đột phá hướng khác: “ Du Hiểu, Nhất Trung là trường trọng điểm tỉnh đúng không, cũng là trường tốt nhất Sơn Hải, vậy áp lực học tập lớn lắm hả ..?”

Cô gái tham ăn này quả đúng như Khương Hồng Thược nói, tâm tư tinh tế, chỉ cần nửa ngày là hiểu được phần nào tính của Du Hiểu rồi.

Thế là chẳng mấy chốc cô có được câu trả lời vượt cả dự kiến, cái gì mà hai giáo viên tranh nhau nhà ở đấu đá tưng bừng, chuyện này học sinh khác không biết mấy chứ Du Hiểu biết rõ nguồn cơn thậm chí biết cả chi tiết nhỏ. Hắn kể Vương Kỳ vô sỉ thế nào, vì vênh váo đắc ý mà bị giáo viên trong trường cô lập ra sao, còn Đàm Khánh Xuyên mưu sâu kế hiểm âm thầm mai phục kỳ binh, đánh úp Vương Kỳ trở tay không kịp ....

Nghe mà hấp dẫn khống kém Gia Cát Lượng đấu chí với Tư Mỹ Ý trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Chỉ là lạc hơi xa so với ý định Mã Khả muốn dẫn dắt, cô muốn hỏi tới thành tích học tập của Trình Nhiên cơ.

Loại chuyện này Khương Hồng Thược cũng là lần đầu tiên nghe thấy, mày hơi nhíu mày, chuyện Trình Nhiên vô tình lọt vào tranh đấu giữa hai giáo viên, ai thắng ai thua đều không có lợi.

Tô Hồng Đậu đột nhiên á một tiếng, chấm nước viết lên bàn hỏi Trình Nhiên: “ Cậu là Trần Nhiên hay Trình Nhiên?”

Trình Nhiên chỉ chữ Trình: “ Là Trình Nhiên.”

“ Trình Nhiên, Trình Nhiên ... Tôi nhớ nghe tên cậu rồi mà, cậu chính là người mà có báo tường được đưa lên báo đô thị Hoa Tây không?”

Chuyện bình chọn tường văn hóa đẹp nhất kỳ thực rất nhỏ, giải thưởng quá phụ, hồi đó Thập Trung đánh mất giải này có vài người thắc mắc, rồi cuộc chẳng mấy ai thực sự để ý, dù có nhìn tác phẩm đánh bại trường mình cũng không quan tâm tác giả là ai.

Tô Hồng Đậu thì khác, cô thích hội họa, khi đó xem bức tranh đó vô cùng kinh ngạc, độ tỉ mỉ của bức tranh đó không phải ai cũng làm được, nhất là với tác phẩm định sẵn tồn tại ngắn hạn như báo tường thì càng không ai bỏ nhiều công sức như thế.

Mã Khả cũng vỗ bàn, nhìn chằm chằm Trình Nhiên, cô nhớ ra rồi, khi đó nghe giải thưởng trường mình thuộc về học sinh Nhất Trung Sơn Hải, cô còn hỏi Khương Hồng Thược có biết không: “ Thì ra là cậu.”

“ Nói tới tác phẩm đó …. chậc chậc lại là câu chuyện dài, lúc đầu các bạn phải biết rằng, lần làm báo tường đó vốn không phải là việc của chúng tôi, chỉ là khi đó sắp thi trung khảo, không ai hứng thú với chuyện tốn công tốn thời giờ đó. Thế là tôi vỗ vai Trình Nhiên nói rằng ‘chúng ta làm đi, coi như kỷ niệm của bọn mình thời sơ trung’ ... “ Du Hiểu tóm ngay được đề tài mới, thao thao bất tuyệt kể về tâm đắc sáng tác của hai người bọn họ:

Trình Nhiên rất muốn chen vào nói, trí nhớ của mày có vấn đề rồi, rõ ràng mày kiến nghị tao ‘ Cứ bôi hết màu lam với màu đen lên là xong’ mà.

Thế nhưng phải công nhận qua lời kể của Du Hiểu, câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều.

Đoạn tường văn hóa đó ở dưới hàng cây, những cái cây viên bách cao lớn thẳng tấp vươn lên trời tựa như những mũi kiếm, gió thổi qua làm cành lá xào xạc. Mỗi lần tan học, tan học bọn họ lách qua tấm ván xây dựng tái chế nhiều lớn, tới khoảng không gian chật hẹp, không khác gì đi qua cánh cửa thần kỳ tới thế giới huyền ảo ....

Lời kể khoa trương của Du Hiểu khơi lên hồi ức của Trình Nhiên và Khương Hồng Thược, cả hai trầm mặc, ống nước vỡ sửa xong, tấm ván xây dựng màu lam phải màu đó bị rở đi, không gian nhỏ của hai người không còn tồn tại nữa.

Mặc dù sơ trung Nhất Trung dùng quy cách cao nhất để bảo tồn nó, nhưng khả năng của trường sơ trung thì có là bao? Tối đa là dựng cái lán, che mưa chắn gió, chứ nếu dùng tấm kính lớn đóng khung nó thì bất tiện lại không thực tế, chỗ đó gần cổng trường, học sinh tan học chen chúc, chẳng may kính vỡ một cái là bị thương.

Sơn trên tường đã bắt đầu phai màu, nhiều nét vẻ nhỏ đã biến mất rồi, không còn rõ ban đầu vẽ gì.

Tất cả rồi sẽ chỉ còn lại ký ức phai nhạt theo tháng năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận